Page 259 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
        P. 259
     Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh
            Riêng  phụ-âm  L  vì  lưng  lưỡi  đập  vào  điểm  giữa  của  vòm
            khẩu-cái, nên có thể coi L như loại phụ-âm phía sau khẩu-cái
            cùng với C và K, đều là những thanh nghe mạnh hoặc âm
            vang như L (sonore) hoặc nặng, đục như C, K (sourde).
            Còn âm của H là âm hở, âm của họng khi phải há miệng rồi
            đẩy hết hơi thật mạnh trong cổ họng ra ngoài, nếu ghép với
            Y dài thì cả hai mới phụ-lực cho nhau tạo nên từ, phát được
            ra thanh-âm mạnh. Hỉ đọc vẫn yếu hơn Hỷ là thế.
            Ngoài ra, nếu xét theo từ-nguyên của hình tượng chữ viết,
            thì vào cổ-thời Ai-Cập, chữ K được tượng-hình bằng hai cẳng
            tay bắt chéo theo hình cái chén (a cupped hand), do đó từ
            Kaph có nghĩa là bàn tay, được người Do-Thái diễn-dịch là
            nắm đấm. Còn chữ L được tượng-hình bằng con sư-tử, do
            đó người Do-Thái diễn nghĩa từ Lamedh là cái roi của thầy
            giáo. Những hình ảnh ấy mang ý-nghĩa cứng rắn mạnh-mẽ
            cũng diễn-tả phần nào tính-cách của thanh-âm phù-hợp với
            mẫu-âm Y đứng sau. (sách trích-dẫn cước-chú 1, các vần K,
            vol.13; L, vol. 14.)
            Do đó, có thể công-thức-hoá trong bảng ví-dụ sau đây
             phụ-   0 dấu   dấu      dấu     dấu     dấu     dấu
             âm             sắc      huyền   hỏi     nặng    ngã
                l   biệt-ly   lý-do   lỳ-lợm   liên-lỷ   kiết-lỵ   0
               k    ky-cóp   ký-thác  kỳ-cục   kỷ-lục   kỵ gió   kỹ-sư
               h    hy-     hý-viện  hỳ-hục   hỷ-tín     0       0
                    vọng
                                          258





