Page 349 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 349
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
Quan tiền nặng thì quan tiền chìm.
Bù-nhìn nhẹ thì bù-nhìn nổi.
Ối ai ơi! Của nặng hơn người!
(Ca-dao)
Bởi vậy họ bảo nhau nào có nhân-nghĩa gì chú chiệc bọn
Tây:
“Lấy Tây lấy Chiệc làm chi?
So bề nhân-nghĩ chẳng bì An- nam.”
chi bằng
“Trâu ta ăn cỏ đồng ta
Tuy rằng cỏ cụt, nhưng mà cỏ Quê.”
(ca-dao)
Đó là lý-do tại sao người ta đã gọi họ là chú khách. Cái danh
xưng này đã giải-thích tại sao dân-tộc Việt vẫn mãi-mãi giữ
được bản-sắc của nguồn-cội. Người viết vẫn không quên hồi
1945, khi quân-đội Tưởng-Giới-Thạch sang Việt-Nam giải-
giới quân-đội Nhật, chứng-kiến cảnh đoàn quân ghẻ lở chân
phù ốm đói, lúc ấy trẻ em đã nhái theo bài Tiến-Quân-Ca -
sau này là quốc-ca của nước Việt-Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa -
hát trêu ghẹo đám dân quân này mượn cớ sang nước ta để
giải-quyết nạn đói.
“Đoàn quân Tàu Ô đi, sao mà ốm thế!
Vác cái chân phù lê trên con đường Việt-Nam.”
Thì ra thứ ngôn-ngữ truyền miệng kia là tiếng nói công-phẫn
đối-kháng của quần-chúng không muốn nhìn nhận những kẻ
348