Page 350 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 350
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
mà đất nước họ trước đây đã đặt ách đô-hộ lên dân ta trải
suốt cả ngàn năm lịch-sử.
b2- Đối với những kẻ thống-trị mới, thì qua ca-dao trào-
phúng, tiếng Việt cũng nói lên niềm khát-vọng độc-lập gìn-
giữ giang-sơn.
“Bao giờ lúa mọc trên chì,
Voi đi trên giấy, Tây thì về Tây!”
Tiếng Việt đã nhắc-nhở nhau nuôi-dưỡng tiết-tháo, bất hợp-
tác với quân thù:
“Văn-minh gặp buổi Lang-Sa,
Tri-âm thì ít trăng hoa thì nhiều.
Khuyên ai giữ chí về sau,
Đừng còn tập-tênh Tây Tàu mà mo (mort = chết).
Thà rằng chịu đói no rau cháo,
Lấy chồng nghèo giã gạo nấu cơm.
Chẳng hơn thịt, cá đầy mâm,
Mà đem thân-thế làm thân thế này!”
Cũng với tiết-tháo ấy, tiếng Việt đã dè-bĩu những kẻ cam
chịu làm tay sai cho thực- dân:
“Gáo vàng đem múc giếng Tây,
Khôn-ngoan cho lắm, tớ thầy người ta!”
Những kẻ này đã bị miệt-thị là bọn bồi bàn điếm- đàng:
Đèn nhà lầu hết dầu đèn tắt,
Cửa nhà máy hết cháy thành than.
Em Hai ơi! Lấy chồng lựa chỗ cao sang!
Lấy chi thằng điếm dọn bàn Tây ăn!”
349