Page 62 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 62
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
Răng đen rưng-rức thì chồng chẳng yêu.
Những người mặt lọ như niêu,
Hàm răng trắng phếu, chồng yêu hững-hờ.”
(Ca-Dao)
Tả lúc Kim-Trọng ra về sau phút trò chuyện với Vương-Quan
trong buổi đi "thanh-minh" tình cờ gặp chị em Kiều, Nguyễn-
Du viết:
“Bóng tà như giục cơn buồn,
Khách đà lên ngựa, người còn nghé theo.”
Bóng chiều lảng-vảng. Chiều lên dần dần. Về chẳng nỡ, ở
chẳng tiện. Buồn dâng nao-nao. Chàng đã lên ngựa ra về
mà người ở lại vẫn còn đưa mắt nhìn theo. Nếu bảo rằng
nghé theo là trông theo, vẫn chưa đủ ý. Ðộng-từ "nghé" còn
mô-tả dáng-dấp lấp-ló, cử-chỉ rụt-rè, e-lệ của người vẫn còn
đứng "nép vào dưới hoa" ló mặt ra ngoài đưa mắt nhìn theo
quyến-luyến.
2- Vận-dụng cách phát-âm và sử-dụng dấu để hình-
thành.
Như trên đã nói, vận-dụng tối-đa môi miệng, tiếng Việt có
rất nhiều âm đặc-biệt, cộng thêm năm dấu giọng sáu cung
bậc để hình-thành các biểu-từ nói trên.
• Chẳng hạn những vần "oe, oa" khi phát-âm,
miệng chúm tròn rồi mở rộng ra cho âm-thanh phát
hết ra ngoài, đã được dùng để cấu-tạo nên những
biểu-từ gợi ý-tưởng tỏa rộng, mở ra, như các tiếng
tượng-hình trong những câu văn sau đây:
Đầu tóc lòa-xoà.
61