Page 65 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 65
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
nhàng. Âm "uông" bắt uốn miệng chúm môi rồi mở rộng,
phát-âm khắc-khổ, khó-khăn, lại gieo trầm-bình-thanh như
đang từ trên cao chợt đổ xuống nghe ra thấy mạnh mẽ vô-
cùng. Cho nên "cơn gió" nghe ra vẫn êm-dịu nhẹ-nhàng:
một cơn gió chiều thoảng qua. "Những luồng gió" thì ào-ạt
ùa tới, như có bao nhiêu sức gió ở đâu đuổi nhau xô-lấn
chạy vào. Tuy "cơn gió" mạnh hơn "làn gió", song dẫu sao
so với "luồng gió" thì "cơn gió" vẫn còn thênh-thang tản-
mát, đi lang-thang và đến như khách nhàn-du, "luồng gió"
thì sắp hàng nối đuôi nhau theo một đường dẫn tới như bọn
người ào-ạt tràn đến tấn-công.
Cấu-trúc của các biểu-từ trên, tượng-thanh, gợi hình được vì
sử-dụng đắc-cách các phụ-âm và mẫu-âm thích-hợp, bắt
vận-dụng thích-nghi lưỡi và môi miệng cũng như gieo "nốt"
nhạc cho từ.
3- Những tiếng ấy do cảm-xúc tự-nhiên mà cấu-tạo
nên
• Những biểu-từ ấy không hẳn là do người có
học đặt ra, mà ngay cả những người bình-dân ít học,
nói chung bất cứ ai, những con người có cảm-xúc
biết rung-động trước cảnh-vật, tình-huống đều có thể
đem con tim ra nói chuyện, họ xúc-cảnh sinh tình mà
tự thốt ra những sáng-tác mới, những từ-ngữ tả chân
rất tự-nhiên, rất chuẩn-xác, rất súc-tích, gợi hình,
tượng-thanh, gợi-cảm.
“Nhớ ai bổi-hổi bồi-hồi,
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than.”
(Ca-Dao)
64