Page 161 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 161
có mắt để thấy, đã mục kích được thảm kịch người Mỹ “thả thuốc
xuống các làng mạc VN, giết hại trẻ con, người lớn, gia súc, và tàn
phá mùa màng của đồng bào VN chưa?” Lời của ông Văn Tân nói
là một lời nói láo không hơn, không kém. Giả sử lời đó được thốt ra
bởi một người thuộc hạng kém kiến thức, thì không đến nỗi đáng tiếc
lắm. Đàng này nó được thốt ra bởi ông Văn Tân, mà ông Văn Tân
là một nhà chép sử của miền Bắc… Hỏi cách ăn nói như vậy là tiêu
biểu cho trình độ sử học riêng của cá nhân Văn Tân hay tiêu biểu cho
trình độ chung của cả một miền? Tôi mong rằng đó chỉ tiêu biểu cho
trình độ riêng một cá nhân…
Hơn nữa, cách ông Văn Tân chép về tình trạng miền Nam Việt
Nam nói đó bắt tôi phải lý luận thêm. Nói về tình trạng hiện thời và
ở một địa điểm không xa xuôi gì mà ông Văn Tân còn hồ đồ đến thế,
thì khi chép về quá khứ những mấy ngàn năm, hỏi ông càng dễ dàng
thao túng biết bao? Ông càng nhìn vào một cách sai lạc biết bao?
Nguyên nhân sự sai lạc của ông, là, như tôi đã nói, vì ông “thường
đọc sử với cặp mắt đỏ, nghĩa là cặp mắt đau”. Hỏi bệnh tình
ông nặng chừng nào? Thì cứ đọc đoạn kết của ông Văn Tân tôi đã
trích kia là đủ biết: nặng lắm! Khốn một nỗi đau nặng như vậy mà
cứ cố tình không biết, thế mới thật là liều lĩnh, và chính vì liều lĩnh
ông mới có thể viết được những câu sau đây: “Bọn phản động vẫn
nhai lại cái điệp khúc cũ rích rằng người Cộng Sản có thói
quen nhìn sự vật bằng cặp mắt đỏ, nên không thấy rõ sự thật.
Nếu cờ của người Cộng Sản là màu đỏ, còn quan điểm của người
cộng sản là quan điểm chủ nghĩa Mác. Trên quan điểm chủ nghĩa
Mác, người Cộng Sản nhìn thấu được quá khứ, nắm vững được
hiện tại, và thấy rõ cả tương lai.”
…Về sự nắm vững hiện tại của ông, người ta đã có một chứng
cứ minh bạch qua lời ông nói về tình hình miền Nam Việt Nam, như
đã trích trên, nghĩa là ông không nắm được gì hết. Như vậy, còn nghĩ
làm sao nữa về cái cảnh não lòng khi thấy ông sờ soạng trong đêm
tối quá khứ. Ông Văn Tân cho rằng câu nói “cặp mắt đỏ là cặp mắt
đau” là một “điệp khúc cũ rích”. Phải, cũ rích cũng được, nhưng
dầu cho cũ đến đâu, mà bao lâu mắt còn đỏ là mắt vẫn còn đau… Chỉ
vì quan điểm chủ nghĩa Mác thiếu bình tĩnh và bệnh hoạn, nên ông
Văn Tân nhìn vào lịch sử, nhìn vào việc xảy ra một cách không ngay
thẳng. Tính không ngay thẳng đó thấy được rõ ngay trong cách ông
trả lời cho bài của tôi. Ông Văn Tân đã trả lời một cách lạc đề, và ông
160 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai