Page 278 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 278

này, đôi mắt anh lồi hẳn ra, và bất chấp lớp rêu bọc xung quanh, hai cái vây
                 của anh chìa ra ngoài, cứng như hai chiếc kim đan. Anh há hốc mồm ra thở

                 – như một con cá rời khỏi nước. Trong lúc anh vẫn còn đang suy ngẫm về

                 khám phá của mình, người hầu gái mở cửa phòng ra để làm những công
                 việc buổi sáng.


                    “Ái chà,” cô ta khẽ kêu lên, vội vã bước tới gần anh, vì cô không bao giờ
                 quên ghé thăm anh trước nhất, “ái chà, có gì không ổn với mày vậy?” Với

                 những ngón tay gầy guộc, cô ta vuốt nhẹ đầu John, gương mặt nhỏ gầy

                 nhíu lại khi nhìn thấy sự thay đổi đột ngột trong dáng vẻ của anh. Cô ta
                 không nhận ra rằng đây không chỉ là một sự thay đổi mà còn là một sự biến

                 hóa khôn lường! Cô ta vẫy nước cho anh hai lần, rồi thêm lần thứ ba, với
                 thứ nước lạnh như băng, và nhét những mẩu thức ăn nhỏ vào miệng John

                 cho tới khi anh không nuốt nổi nữa. Thở hổn hển và há hốc mồm, anh gắn

                 mắt vào cái lọ thuốc cao rồi nhìn lại thật nhanh vào người hầu gái nhỏ bé,
                 rồi lại nhìn vào lọ thuốc cao.


                    Vì người hầu gái này là cháu mấy đời của Vua Cá, cô ta cũng biết chút ít
                 phép thuật. “À,” cô ta thì thầm, mỉm cười và vẫy ngón tay về phía anh.

                 “Vậy đó là thứ mà chú mày muốn hả, cá chép nhỏ? Đó là thứ mà chú mày
                 muốn phải không, chú cá chép ma mãnh kia. Ồ, mày làm tao sợ quá!”


                    Những lời nói của cô ta rít lên ra như một hồi còi, và những con cá đồng
                 bọn của John, bị bó chặt trong lớp rêu và cỏ đang nằm trên kệ, hay đang

                 treo trên những cái móc, run lên vì âm thanh đó.

                    Những tiếng cựa quậy lao xao mơ hồ, những tiếng kêu than nho nhỏ phủ

                 đầy gian phòng. John đã từng nghe những tiếng động này trước đó, và đã

                 cho đó là những lời trò chuyện của cá, nhưng dù cố bắt chước chúng, anh
                 không bao giờ biết chắc câu trả lời là gì. Tất cả những gì anh có thể làm lúc

                 đó, là điều mà anh vừa làm: anh dán đôi mắt cá tròn đờ đẫn vào cái lọ rồi

                 vào người hầu gái, và cố thực hiện điều này một cách đầy van nài và cảm
                 động. Cũng giống như hồi còn bé anh đã dúi đầu vào gối mẹ để nài nỉ bà

                 cho anh một lát bánh pu-đinh hay một muỗng mứt.







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   273   274   275   276   277   278   279   280   281   282   283