Page 279 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 279
“Ta tự hỏi,” người hầu gái lẩm bẩm như tự nhủ với chính mình, “phải
chăng ngươi là một loài khác. Và nếu đúng như vậy, ta có nên mở cái lọ đó
hay không?”
Nghe thấy thế, John vùng vẫy thật mạnh, há rộng mồm hết cỡ, trông như
thể anh sắp hát to lên vào bất cứ lúc nào.
“A,” người hầu gái kêu lên, nhìn anh với vẻ vui mừng, “nó hiểu! Nó
hiểu! Nhưng nếu ta làm như thế, Vua Cá chủ ta sẽ nói gì với ta đây?
Chuyện gì sẽ xảy ra với ta, hả? Chú mày, cá chép nhỏ ạ, chỉ nghĩ tới tiện
nghi của chính mình.”
Nghe thấy thế, John thở dài và rũ người ra như đang trong nỗi buồn đau,
phẫn nộ và hối tiếc. Người hầu gái nhìn anh một lúc nữa, rồi quay ra làm
công việc của mình thật nhanh và gương mặt nhỏ hẹp của cô ta trông rất
căng thẳng. Trong lúc đang làm việc, vẫy nước, cho ăn, cọ rửa, nhúng
nước, cô ta nói chuyện với những con cá theo cung cách giống hệt như một
người giữ ngựa trò chuyện với những con ngựa, một cô giữ trẻ với một em
bé, hay một người đàn ông với lũ chó của ông ta. Cuối cùng, làm xong mọi
việc, cô ta vội vã ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại.
Vua Cá có thói quen đi thăm một vòng gian bếp của ông ta vào mỗi thứ
Ba, thứ Năm và thứ Bảy hàng tuần, xem xét những con cá mập mạp hay ốm
o, cũ hay mới, yếu ớt hay linh hoạt, thỉnh thoảng thọt nhẹ những ngón tay
vào dưới lớp rêu để xem chúng đã tới lúc đưa lên bàn ăn hay chưa. Hôm đó
là ngày thứ Năm. Và người hầu gái vội vã quay trở lại, bước tới gần và thì
thầm với John, “Suỵt, ông ta đến. Vua Cá! Giận dữ và đói. Hãy cẩn thận.
Cố nằm thật im lặng, tỏ ra rũ rượi và yếu ớt, vì nếu Vua Cá chọn ngươi,
mọi thứ sẽ kết thúc. Và trên tất cả mọi điều, đừng ngó tới cái lọ đó lần
nào!”
Cô ta đi ra như một con én vào mùa làm tổ, và lúc này tiếng lê chân
chậm chạp trên nền đá đang tiến tới gần, rồi Vua Cá bước vào phòng, theo
sau là người hầu gái. Ông ta chả có dáng vẻ vua chúa chút nào, John nghĩ,
thậm chí cả một hầu tước cũng không. Trông ông ta cau có, ủ rũ như một
https://thuviensach.vn