Page 280 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 280

con cá tuyết già mùa chay trong giỏ của một người bán cá, với lớp áo khoác
                 nâu xám cứng còng. John hầu như không dám thở, nằm treo mình một cách

                 ủ rũ, bất động trên cái móc, mồm mở rộng và mắt đứng tròng.

                    “Ê, ê, ê,” Vua Cá càu nhàu khi bước tới góc của John. “Đây là con cá đần

                 độn. Trông chỉ toàn xương. Một con cá trông như chết rồi vô dụng. Nè,

                 cháu thân mến, cháu phải đưa nó lên mé có bóng râm trên kia. Hãy ngó
                 chừng nó, cháu thân mến. Đúng là nó chỉ là một con chép hôi bùn đần độn.

                 Nhưng, ồ phải, chúng ta có thể bồi bổ nó! Nó cần cuộc sống, nó cần vận

                 động, nó cần được nâng niu, cho ăn và vỗ béo. Khi đó nó sẽ trông có vẻ
                 ngon lành đến mức làm hài lòng cả bản thân ngài Giám mục.” Người hầu

                 gái, một tay cầm một mớ rong còn tay kia từ tốn che miệng, bình thản gật
                 đầu.


                    “Ông chủ à,” cô ta nói, “nó đang được treo trong bóng mát. Nó rất yếu
                 ớt. Nó ăn rất kém. Cháu sẽ cho nó tắm mát và phơi nắng trong máng nước.

                 Tin cháu đi, ông chủ, cháu sẽ đem lại cho nó chút sức sống. Thứ Bảy sau

                 hãy tới.”

                    “Ừ, ừ,” Vua Cá nói. Sau khi đi một vòng xem xét các bạn đồng hành của

                 John, ông ta rời khỏi bếp, rất hài lòng với chuyến thăm viếng buổi sáng của
                 mình. Với một cái gật đầu nhanh ra hiệu với John qua đôi vai hẹp, người

                 hầu gái nhanh trí đi theo ông ta. John được an toàn cho tới thứ Bảy.

                    Hầu như ngay khi tiếng bước chân lệt bệt của Vua Cá tắt hẳn, người hầu

                 gái bé nhỏ đã quay trở lại, vung vẩy đôi bàn tay trong niềm hoan hỉ và hầu
                 như không thốt nên lời vì đang cười ngặt nghẽo. “Nè, cá chép, mày có nghe

                 thấy không? ‘Đây là con cá đần độn. Trông chỉ toàn xương. Một con cá

                 trông như chết rồi vô dụng. Nè, cháu thân mến, cháu phải đưa nó lên mé có
                 bóng râm trên kia. Hãy ngó chừng nó, cháu thân mến. Đúng là nó chỉ là

                 một con chép hôi bùn đần độn. Nó cần được nâng niu, cho ăn và vỗ béo.’ –

                 Giờ ngươi đã thấy chưa? Ta có láu cá không? Có ma mãnh không? Ông chủ
                 già đã mắc mồi câu của ta, phải không, cá chép? Ôi trời, cá chép xinh đẹp

                 của ta; ‘vỗ béo’, thật vậy!” Rồi cô ta vuốt nhẹ cái mõm của John. “Điều







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   275   276   277   278   279   280   281   282   283   284   285