Page 296 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 296
Ông đặc biệt cảm thấy điều này những khi kết thúc xong bài học và
Jasper ngồi trên cái ghế của nó, chờ tới bữa ăn trưa. Vào những lúc như thế
nó có vẻ như đang suy ngẫm một điều gì đó mà ông không thể biết. Nó có
vẻ xa vắng đến nỗi không bao giờ ông Smith dám đánh liều hỏi nó rằng nó
đang suy nghĩ về cái gì, hay kêu nó quay về Soho.
Chỉ cần nhìn Jasper cũng đã là một niềm an ủi cho đôi mắt. Dù Smith là
một người có bản tính tốt, ông là người vụng về và lóng ngóng như một cái
chảo với một cái tay cầm quá dài. Người ông toàn là góc cạnh. Bà Smith,
người thậm chí còn tốt tính hơn cả chồng, nhưng khi ngồi nói chuyện thì
cũng chẳng khác chi cái nệm nhồi lông chim. Nhưng Jasper, thậm chí khi
không động đậy thân hình bé nhỏ, một cái quay đầu, một cử chỉ của bàn tay
hay bàn chân của nó cũng lặng lẽ như nước chảy và thanh tú như những
bông hoa bên cạnh nó. Khi nó chạm vào ai, như thể những đầu ngón tay nó
có gắn một những núm bông gòn. Khi nó duỗi những ngón tay ra để cầm
một trái táo, cử động đó giống như chuyển động của một cái bóng lướt qua
không khí. Nó đi lướt qua cái cọc treo màn của bà Smith mà không làm
rung động một cái vòng gỗ nào; và nếu bà ở gần, nó sẽ được phép theo bà
đi ra cửa sổ mái nhà, nơi thỉnh thoảng bà lên ngồi, vừa may vá vừa đưa mắt
ngắm nhìn thành phố London, bất chấp khói và nhọ nồi. Jasper sẽ ngồi trên
rìa của cái chụp ống khói cao nhất, nhìn ngó khắp tứ phía mà không dùng
đến một đầu ngón tay để giữ thăng bằng!
Nếu bề ngoài nó là như vậy, nó có thể là gì trong cái đầu bí ẩn của nó –
những ký ức, những giấc mơ, những suy tư bình thản, con sông và cánh
rừng, những nỗi kinh hoàng, những mối nguy cơ và những niềm vui của
châu Phi rộng mênh mông, hay đúng hơn là một góc rừng xanh âm u riêng
biệt của riêng nó?
Một hôm ông Smith nói với vợ mình, khi Jasper đang ngồi ngủ trên ghế:
“Điều mà tôi nghĩ về anh bạn của chúng ta đằng kia, là nó có thể học ở tôi
hơn là tôi có thể học ở nó – về cái, ý tôi là những vấn đề, bà thân yêu ạ. Nó
rất riêng tư thế nhưng lại lễ phép khiến cho người ta không biết mình đang
ở đâu nữa. Và tôi cũng nghĩ rằng có một cái gì đó giống như là điều đáng
https://thuviensach.vn