Page 300 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 300
hỉnh về những ông bà ăn mặc phô trương quá đáng mà họ có thể trông thấy
từ trong cỗ xe. Vì cả trái tim của họ cũng đang hồi hộp. Nhưng bản thân nó
thì chỉ ngồi im lặng trong cái góc tối ấm áp của mình. Cỗ xe lăn dọc theo
ngã tư Charing vào quảng trường Trafalgar. Ông Smith đã bảo người đánh
xe đi vòng theo đường này tới nhà hát vì ông muốn Jasper nhìn thấy những
con sư tử.
“Nhìn kìa, Jasper,” bà Smith nói, khi ông chồng giơ tay chỉ, “ở đằng kia
là ngài Nelson vĩ đại. Có lẽ ông ấy lạnh dữ lắm trong chiếc mũ ba góc
không vành, chỉ còn có một cánh tay và một con mắt – với cơn mưa đá
đang rơi giữa những vì sao.”
Jasper ngẩng gương mặt lặng lẽ của nó lên và trông thấy mơ hồ hình
dáng im lặng to lớn bằng đá gra-nít nổi lên trên bầu trời.
“Biển,” nó thì thầm. “Thủy thủ.” [Seaman] Nhưng thật lạ lùng, bà Smith,
người bình thường rất nhanh trí với những gì nó nói, lại cho rằng ý nó
muốn nói là see [nhìn thấy] chứ không phải sea [biển] và e rằng nó hẳn rất
lo lắng về cái tượng ở trước mặt đến nỗi đã quay trở về cách nói trẻ con cũ
của nó – Thấy… Người [See… Man…] khi nó mới bắt đầu học tiếng Anh.
Nhưng Jasper có những ý nghĩ khác.
Cỗ xe ngựa chạy dọc theo bờ sông, và trên đường có khá nhiều mưa đá
tan ra đến mức những chiếc bánh sắt lăn một cách im lặng. Cỗ xe cứ tiến về
phía trước, qua những cửa hàng sáng trưng và những con người vội vã; và
giây lát sau ngoặt vào một con đường nhỏ sau lưng nơi có một cột đèn bằng
sắt trên bệ vỉa hè soi sáng cửa vào nhà hát.
Ông Smith xuống xe. Ông trả tiền và tặng người đánh xe thêm nửa đồng
crown. Rồi ông yêu cầu anh ta tới đó đợi họ vào lúc mười một giờ. “Đúng
mười một giờ,” ông nói.
Sau khi đỡ bà Smith xuống xe, ông leo lên ba bậc thềm, đẩy mạnh cánh
cửa. Nó mở đánh ầm một tiếng làm Jasper tội nghiệp run bắn người lên, rồi
cả ba cùng bước vào nhà hát.
https://thuviensach.vn