Page 299 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 299

“Ông biết đó,” ông đã giải thích ngay từ đầu với ông giám đốc nhà băng,
                 “phải một thời gian nữa anh bạn của tôi mới có thể tới đây và tự đóng tiền.

                 Nhưng tôi muốn mọi thứ phải để công khai và thẳng thắn. Khi anh ta kiếm

                 ra tiền, chuyện này sẽ chóng tới thôi, anh ta sẽ nhận một nửa và tôi nhận
                 một nửa. Và khi chúng tôi đã kiếm được đủ tiền, theo ý anh ta, khi đó anh

                 ta sẽ chọn cách mà anh ta nghĩ là tốt nhất.”

                    Ông Johnson, giám đốc, người cho tới lúc đó chỉ nhìn thấy vài tấm ảnh,

                 không giống lắm, của bác sĩ Jasper, mỉm cười với sự thu xếp này. Nhưng

                 chắc chắn là mọi chuyện đều công khai và thẳng thắn, và ông thực hiện mọi
                 ý muốn của ông Smith.


                    Bác sĩ Jasper xuất hiện lần đầu trên sân khấu vào tháng Mười hai. Sân
                 khấu này ở London. Lễ Giáng sinh năm ấy có mưa đá, và một đợt gió lạnh

                 cuốn qua những đường phố London sáng rực ánh đèn khi Signor Antonio
                 và bà Smith cùng lên một cỗ xe ngựa đi tới rạp Tương lai, một nhà hát nổi

                 tiếng được đặt tên theo rạp Tương lai cũ vào thời của Nữ hoàng Bess                [45] , và

                 những bà vợ vui vẻ ở lâu đài Windsor. “Chưa đầy hai mươi năm sau khi
                 được xây dựng nó đã bị thiêu cháy rụi,” ông Smith nói với Jasper, “trong

                 vòng hai tiếng đồng hồ.”

                    “Trong vòng hai tiếng đồng hồ!” Jasper nói.


                    Và bà Smith, đang lặng lẽ tựa người vào lớp nhung tím trong xe, quay
                 lưng về phía hai con ngựa và quay mặt về phía Jasper, bên cạnh ông chồng

                 bà, cũng có thể chính là một trong những bà vợ vui vẻ đó đã hồi sinh trở

                 lại!

                    Trong cơn gió bấc lạnh lẽo, những bông tuyết nhỏ li ti biến mất khi rơi

                 qua không gian đen tối, và với hàng đoàn người vui vẻ đổ ra đường trong
                 những bộ quần áo lông, khăn choàng và áo khoác mùa đông, London trông

                 sáng rực như một nhà hát.

                    Jasper hơi run một chút, không phải vì lạnh, khi nó nhìn ra cửa sổ chiếc

                 xe vào những khách qua đường. Ông bà Smith nói chuyện một cách hài
                 hước để giúp nó giữ tinh thần, và đôi khi bịa ra những chuyện vui thật hóm






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   294   295   296   297   298   299   300   301   302   303   304