Page 304 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 304

Nghe thấy thế, ông chủ của hắn móc cái đồng hồ trong túi ra và nói, “Đã
                 mười giờ năm phút rồi, Jennings. Ta e rằng con tàu của bà ta tới muộn.”


                    “Tôi sẽ đi xem, thưa ngài,” Jennings nói, “có thể bà ấy ở trong phòng
                 đợi.” Và hắn lui vào.


                    “Mọi chuyện tốt đẹp, bà nó ạ, mọi chuyện tốt đẹp, đừng lo, nó an toàn.”
                 Ông thì thầm với bà Smith, khi nhanh chóng và lặng lẽ lướt tới bên bà như

                 một cái bóng.

                    Trong khi ông Smith đi khỏi, Jasper đã ngồi lên một cái ghế ở cái bàn mạ

                 vàng, rút một cây bút lông ngỗng dài từ lọ mực khô và cúi cái đầu nhỏ bé

                 của nó xuống cho tới khi cái mũi tẹt gần chạm vào tờ giấy, vờ như đang
                 viết lên đó.


                    “Sẽ là ba đồng ghi-nê,” nó thở dài với chính mình, gần như là một tên
                 keo kiệt khi nó nguệch ngoạc với cây bút. “Thêm ba đồng ghi-nê nữa!”

                 Nhưng dù nó nói mấy từ đó như thể nói với chính mình, chúng cũng khá

                 lớn như giọng của ông Smith, để mọi người trong khán phòng nghe được;
                 thế nhưng chúng được nói một cách nghiêm trang đến nỗi không có ai cười

                 cả.

                    Lúc này Signor Antonio đã quay trở lại sân khấu từ sau cánh gà. Nhưng

                 trong lúc đi ra, ông đã đội vào đầu một cái mũ đàn bà, mặc một cái váy
                 viền ren tím có khung lót, với một cái đuôi dài thượt, và ông mang theo

                 một cây dù sọc xanh. Tất nhiên, lúc này ông là bà bá tước xứ Crumpet. Bác

                 sĩ Jasper cúi đầu chào bà bá tước, rồi cả hai ngồi xuống. Và bác sĩ Jasper
                 nói với bà bá tước, “Sáng nay trời thật đẹp. Xin phu nhân vui lòng thè lưỡi

                 ra.”

                    Rồi ông đứng lên trên ghế để nhìn vào lưỡi của bà ta và nói, “Ồ, thứ lỗi

                 cho tôi, thưa phu nhân, một cái lưỡi thật đáng tiếc, một cái lưỡi đáng sợ.”
                 Cũng chưa có ai cười. Nhưng khi bà bá tước, với nụ cười điệu đà, thò ra

                 một bàn tay đàn ông to tướng trong một cái găng tay trắng từ bên dưới cái

                 khăn choàng có nhiều họa tiết cho bác sĩ Jasper bắt mạch – thì mọi người








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   299   300   301   302   303   304   305   306   307   308   309