Page 308 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 308

Dù giờ đây Bumps đã là trưởng thủy thủ đoàn của chiếc Sư tử già, anh
                 vẫn chưa phải là một người giàu có. Vì thế, anh không có khả năng mua vé

                 ở tầng dưới, ngoại trừ một chỗ gọi là Cái Hố. Và anh không mua vé trong

                 Cái Hố vì chị Bumps nói chị luôn thích nhìn từ trên xuống khi vào một nhà
                 hát.  Họ  đến  cực  kỳ  sớm  và  nhờ  may  mắn  vẫn  còn  năm  chỗ  ngồi  ở  lô

                 thượng, ngay chính giữa hàng đầu. Họ rất hài lòng khi có thể ngồi lặng lẽ

                 trong những cái ghế nhồi rơm dễ chịu đó để nghỉ ngơi và nhìn ngắm mọi
                 người sau khi đi bộ vòng vòng suốt cả ngày trời ở London. Thật ra, gần như

                 khi họ vừa kịp ngồi vào ghế thì Kate, mới năm tuổi và đã mệt lử, đã ngủ
                 thiếp đi trong chiếc ghế.


                    Tuy nhiên, Topsy và Emmanuel vẫn tỉnh táo, vừa ngồi hút món nước quả
                 lê (vì chị Bumps nghĩ những chỗ ngồi đó quá gần tâm điểm chú ý), vừa thì

                 thào, trò chuyện và quan sát mọi thứ đang diễn ra. Chưa bao giờ trong đời

                 họ từng nhìn thấy nhiều quý bà quý cô xinh đẹp, với những đôi vai trần và
                 những viên kim cương lóng lánh trên mái tóc, hoặc nhiều quý ông mặc áo

                 đen dài và đeo cổ cồn cao đến thế.

                    Từng người một trong ban nhạc lần lượt mang nhạc cụ len lỏi đi tới chỗ

                 ngồi của họ ở trước sân khấu, và bắt đầu thổi thử những cây kèn oboe và
                 trombone. Cả người nhạc công đánh trống cũng gõ khe khẽ trên cái trống

                 của ông ta, nhưng không thử trên cái phách tam giác hay những cái chũm

                 chọe. Cuối cùng ông nhạc trưởng tới với chiếc đũa điều khiển làm bằng ngà
                 voi.


                    “Cái đó để làm gì nhỉ?” Emmanuel thỏ thẻ.

                    “Nó dùng để điều khiển ban nhạc,” chị Bumps nói.

                    Ông nhạc trưởng ngồi xuống cái ghế bọc nhung nhỏ của mình và chờ

                 đợi.

                    Bumps  lôi  cái  đồng  hồ  bạc  ra.  “Vừa  đúng  giờ,”  anh  thì  thầm  với  chị

                 Bumps. “Tôi tự hỏi họ còn chờ cái gì nữa không biết.”

                    Anh không cần phải đợi lâu. Đột ngột, với một ám hiệu của người nhạc

                 trưởng, tiếng nhạc vỡ toang, khiến bé Kate tội nghiệp giật bắn cả người,





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   303   304   305   306   307   308   309   310   311   312   313