Page 311 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 311

tiếng reo hò đó. Ngay cả nhà vua của nước Anh, đang ngồi mỉm cười trong
                 lô ghế hoàng gia của ngài, cũng không nhớ là từng được chào mừng với

                 tiếng hoan hô to hơn thế hay không. Và rồi, như thể tiếng ồn to lớn này tự

                 nó ngưng lại, một sự im lặng cực kỳ rơi xuống. Sau khi kéo cái áo choàng
                 đỏ thắm gọn lại quanh người, Hoàng đế đã ngồi xuống chiếc ngai vàng,

                 trên đầu là cái lọng đỏ như một cây nấm khổng lồ. Mười hai tấm da báo

                 được trải ra quanh chân ngài.

                    Ngài ngồi đó một lúc – bé nhỏ, lưng ưỡn thẳng, hoàn toàn bất động – và

                 nhìn tất cả mọi người. Không một cái lưỡi nào ngọ nguậy, trong khắp nhà
                 hát không có một tiếng thở dài hay tiếng ho nào. Người duy nhất cục cựa,

                 và không ai chú ý tới nó, là bé Kate. Nó chưa bao giờ nhìn thấy những thứ
                 đó hay bất cứ cái gì giống như chúng trước đó. Nó xoay đầu ra khỏi tầm

                 nhìn của sân khấu và giấu mặt vào lòng của mẹ nó.

                    Hoàng đế Jasper nhìn quanh. Bây giờ ngài đã quen với những tia nhìn

                 chòng chọc và cả một biển mặt người, với những tràng pháo tay và những

                 tiếng cười to. Ngài biết ngài đang ở đâu, và ngài cũng biết – dù chỉ có mình
                 bản thân ngài có thể nói – ngài là ai và ngài làm gì. Và có lẽ vì lý do này,

                 khi ngài đang ngồi nhìn quanh từ cái ngai vàng, những người đang nhìn
                 ngài cảm thấy một cơn lạnh kỳ lạ đang luồn trong máu họ.


                    Như thể họ không chỉ cảm thấy không thoải mái trước sự hiện diện của
                 ngài – với cái đầu nhỏ xíu, bất động, đôi mắt đăm đăm – mà còn thấy sợ

                 hãi. Ngay cả hoàng hậu cũng băn khoăn nhìn nghiêng sang nhà vua, nhưng

                 nhà vua thì lại đang nhìn Hoàng đế. Còn Hoàng đế lúc này đang nhẹ nhàng
                 đưa bàn tay trái lên và mở miệng ra để nói…


                    Có lẽ nếu Bumps suy nghĩ chút xíu về tất cả những cảnh tượng này, hẳn
                 anh sẽ ngồi yên với gia đình trong hàng ghế trước của lô Thượng và sẽ

                 không nói gì cả. Anh hẳn sẽ đợi cho tới hết tiết mục rồi tìm cách tới cửa sân

                 khấu và trao tấm danh thiếp của mình cho ông giám đốc. Trên đó anh có in
                 khi được lên chức trưởng thủy thủ đoàn của chiếc Sư tử già như sau: Mr.

                 John Bumps, Trưởng thủy thủ đoàn của tàu SƯ TỬ GIÀ, số 7 đường The







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   306   307   308   309   310   311   312   313   314   315   316