Page 307 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 307
Bumps. Sáng thứ Bảy hôm sau, sau khi khoá cửa, cả gia đình cùng nhau lên
đường trong những bộ quần áo đẹp nhất và đón chuyến tàu hỏa sớm nhất.
Emmanuel và Kate chưa bao giờ tới London trước đó. Mỗi đứa ngồi một
góc, nhìn chăm chú ra cửa sổ toa tàu. Những đồng lúa, bãi cỏ, những ngôi
làng và nhà thờ, những dãy đồi và nông trại lướt nhanh qua mắt chúng. Khi
chúng vừa ăn xong cái bánh bao nhân nho mà chị Bumps mua cho chúng
ăn lót dạ thì con tàu bắt đầu luồn vào cái hang có mái kính lớn của một nhà
ga gọi là Waterloo – được đặt tên theo Công tước xứ Wellington, Công tước
Thép, ông già Mũi to (như chị Bumps giải thích).
Họ còn trọn một ngày trước mặt, và khi Bumps chiêu đãi họ, không bao
giờ anh để phí một phút nào. Ngay lập tức anh dẫn cả bọn vào một chiếc xe
buýt hai tầng và họ tới, đầu tiên là tu viện Westminster, rồi tới nhìn những
người lính kỵ binh ở Whitehall, rồi tới nhà thờ Thánh Paul. Và ở đó, chị
Bumps chỉ cho bọn trẻ nơi thi hài của Đô đốc Nelson yên nghỉ trong ngôi
mộ làm từ khẩu đại bác mà ông đã thu được của quân Pháp. “Ông ấy là một
một thủy thủ lớn, ngài đô đốc Nelson ấy,” Bumps nói.
“Ý cha là một người thủy thủ giống như cha, phải không ạ?” Topsy hỏi
to.
“Suỵt! Topsy!” chị Bumps thì thào. “Con không được nói to như thế.
Đây là nhà thờ.”
Ở sân nhà thờ Thánh Paul, trên một cái ghế ngoài chỗ trống – mặt trời
đang rọi sáng, dù trời khá lạnh – họ ăn bữa trưa mà chị Bumps đã đặt sẵn
vào trong cái giỏ đan bằng cành liễu. Thế rồi sau khi xem nơi hai vị hoàng
tử nhỏ đã ngủ lần cuối trong tòa Tháp London, họ tới dùng trà ở một tiệm
trà. Ba đứa trẻ được cho mỗi đứa một quả trứng luộc, còn anh chị Bumps
thì thích món trứng rim của họ hơn. Sau đó họ lại ra phố. Và sau khi cho
bọn trẻ đứng nhìn vào các cửa tiệm ở Cheapside một lúc, đặc biệt là một
tiệm bán đồ chơi có cả một cái cây treo những chiếc máy bay như một cây
dù to lớn, Bumps nhét tất cả vào một cỗ xe ngựa và họ lên đường tới nhà
hát Tương lai.
https://thuviensach.vn