Page 305 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 305

phá lên cười. Và sau đó, ngoại trừ khi bác sĩ Jasper còn lại một mình trên
                 sân khấu, họ hầu như không thể dừng cười để thở.


                    Vở diễn cứ thế tiếp tục, Jasper nói lời thoại vai kịch của mình như thể đó
                 là một việc đơn giản và dễ dàng chẳng khác chi việc những con khỉ hình

                 người và khỉ có đuôi khác nhá quả hạch và lột vỏ chuối. Nhưng dù đối với

                 mọi người đang xem từ những hàng ghế cao và thấp trong nhà hát nó có vẻ
                 giống như lời của ông giám đốc nhà hát nói về nó – Bậc thầy về Bắt chước

                 của Con người – điều này không đúng. Đó chỉ là cách con người nhìn nó.

                    Lúc nào nó cũng thật sự và đúng là chính bản thân nó và chỉ là bản thân

                 nó mà thôi – suy nghĩ những ý nghĩ của chính nó, khi nó hướng đôi mắt

                 sáng, nhanh nhạy, sâu thẳm và bây giờ gần như có màu hổ phách dưới ánh
                 sáng sân khấu chói chang vào mọi người ở phía bên ngoài và vào Signor

                 Antonio trong chiếc áo choàng, đôi găng tay, mũ và khung áo. Và dù nó
                 mỉm cười khi trò chuyện, thậm chí còn nhếch mép cười thành tiếng khi bà

                 bá tước cố tình ngồi lầm xuống nền nhà thay vì trên ghế, nó có vẻ nghiêm

                 nghị bên dưới lớp ngoài đó, nếu người ta có thể nhìn nó gần hơn.

                    Tiết trời nhiều gió của London với nó quá lạnh lẽo. Và dù nó thích ông

                 bà Smith, hai người rất tốt đối với nó, và nó biết rất rõ theo cách suy nghĩ
                 riêng của nó một hộp tiền có nghĩa là gì, nó không thích gương mặt to lớn,

                 đôi má phị và bộ ria đen của ông giám đốc nhà hát; và chịu bắt tay ông ta
                 chỉ vì lịch sự. Nó đã làm tốt mọi việc. Thế nhưng nó vẫn mong ngóng một

                 người bạn thất lạc lâu ngày và muốn quay về với những người của nó.

                    Khi màn đã hạ sau tiết mục của nó, nét mặt nó cau lại như thể bên dưới

                 một cái mặt nạ, và mắt nó đột nhiên nhắm lại khi nghe những giọng nói vỡ

                 òa ra ở bên ngoài. Màn kéo lên lần nữa – nó và Signoer Antonio đứng giữa
                 sân khấu; cứ thế một lần nữa rồi một lần nữa – lúc này bác sĩ Jasper chỉ còn

                 lại một mình; và lại một lần nữa, lúc này tay trong tay với ông giám đốc ở

                 một bên và ông Smith ở bên còn lại. Khán giả la đến khản tiếng và vỗ đến
                 mỏi cả tay!










                                                                                                     https://thuviensach.vn
   300   301   302   303   304   305   306   307   308   309   310