Page 312 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 312

Transoms, Portsmouth. Lẽ ra đó là điều đúng đắn cần làm. Nhưng Bumps,
                 vốn là một thủy thủ và không quen tự kềm chế khi có chuyện cần thực hiện,

                 đã không đắn đo suy tính gì cả.

                    Khi  Hoàng  đế  mở  miệng  ra  và  nói,  “Chúng  ta…”  anh  gọi  lớn,

                 “Jasper!…” Và như thể cùng một lúc, mọi gương mặt trong nhà hát và mọi

                 gương  mặt  trong  lô  ghế  hoàng  gia,  đều  quay  lại  nhìn  anh.  Hơn  nữa,  vị
                 hoàng đế nhỏ bé trên sân khấu trong chiếc áo choàng đỏ và vàng lóng lánh

                 của mình không nói thêm gì ngoài từ đầu “Chúng ta” mà ngài phát âm như

                 thể chúng ta đánh vần, và cũng đang nhìn anh. Tất cả mọi chuyện khác
                 ngoài nỗi sung sướng vô ngần biến mất khỏi tâm trí của ngài. Và, với đôi

                 mắt long lanh, không chút vội vã, không thốt một lời nào, cũng không gật
                 đầu, ngài đã rời khỏi ngai vàng, và nhẹ nhàng đi tới chỗ những ngọn đèn

                 chiếu, hay đúng hơn tới bên cạnh những ngọn đèn chiếu đối diện với lô ghế

                 hoàng gia.

                    Lúc bấy giờ sân khấu được trang hoàng, ở phía trên và hai bên cánh gà,

                 bằng một vòm cổng bằng gỗ và thạch cao được chạm trổ và trang trí bằng
                 những thứ quả cây, hoa, những tượng thần ái tình nhỏ, những sợi ruy băng,

                 những con cá heo và chim chóc, sáng lóng lánh với lớp vàng mạ và những
                 sắc màu. Tấm màn được cuộn lên ngay sau cái vòm cổng này. Tương lai là

                 một trong những nhà hát đẹp nhất ở London.

                    Thế rồi, trong bầu không khí lặng yên phăng phắc đó, Jasper bắt đầu từ

                 từ, không hề hấp tấp, leo lên cái cổng, cái áo choàng hoàng gia đong đưa tự

                 do ở phía sau. Nó khá nặng với những viền ren bằng vàng, nên Hoàng đế
                 leo rất chậm. Nhưng dù sao thì ngài cũng leo lên, lên mãi, bị quan sát bởi

                 mọi cặp mắt, cho tới khi ngài lên tới đầu cái lan can của Mr. Bumps. Ở đây

                 có một bức tường gỗ thấp để ngăn cho mọi người không rơi khỏi hành lang.
                 Những  người  ngồi  dãy  đầu  hành  lang  này  tì  sát  đầu  gối  vào  đó  để  ngó

                 xuống sân khấu, và – để giúp cùi chỏ của họ thoải mái cũng như để trang trí

                 cho đẹp mắt – đầu tường được lót lông ngựa và bọc lại bằng một thứ vải
                 nhung lông màu hạt dẻ.








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   307   308   309   310   311   312   313   314   315   316   317