Page 313 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 313

Thế là Jasper tiến tới, một mình, và lúc này vội vã, dọc theo bức tường ở
                 trước chỗ ngồi của mọi người, hai bàn chân bé nhỏ không gây nên một

                 tiếng động  nào. Gương mặt mọi người phản chiếu lại ánh đèn sân  khấu

                 trông  trắng  bệch  như  đồ  sứ  Trung  Hoa.  Nó  lặng  lẽ  nhón  bước  trên  con
                 đường chóng mặt này cho tới khi nó tới chỗ Bumps đang ngồi. Nó dừng lại

                 ở đó, nhìn Bumps và cúi đầu chào. Rồi nó nói gì đó mà chỉ một vài người

                 nghe thấy và không ai hiểu cả. Nó đưa hai bàn tay về phía Bumps. Và hai
                 người bạn nắm chặt lấy tay nhau.


                    Trong  suốt  thời  gian  này  mọi  người  hoàn  toàn  yên  lặng  để  quan  sát.
                 Nhưng khi họ nhìn thấy điều vừa diễn ra giữa hai kẻ ở đó, Jasper và Mr.

                 Bumps, dù họ không thật sự biết nghĩ gì hay nói gì, họ bắt đầu nói, một số
                 người la to và thậm chí cả huýt sáo phản đối. Họ nổi giận. Họ đang bị lừa.

                 Đây không phải là cái mà họ phải trả tiền để xem! Chị Bumps khốn khổ

                 thậm chí không thể nghe thấy những người ngồi gần đó đang nói gì. Càng
                 lúc chị càng cảm thấy nóng mặt và bối rối. “Ồ, John! Ồ, John!” Chị cứ lặp

                 đi lặp lại câu đó mãi.

                    Lúc này ông giám đốc - kẻ mà Jasper ngày càng không ưa sau nhiều đêm

                 diễn - xuất hiện và bước lên sân khấu. Ông ta cúi đầu chào nhà vua, hoàng
                 hậu và Hoàng tử xứ Wales, rồi nói thật to rằng ông ta rất tiếc về chuyện xảy

                 ra; rằng ông ta rất tiếc vì tất cả những điều đó; rằng ông ta đã trả rất nhiều

                 tiền để Jasper tới và giúp vui cho họ, và bây giờ cái gã đứng đó đang quyến
                 rũ nó đi. Ông ta hét oang oang, “Hoàng đế Jasper, Hoàng đế Jasper, hãy

                 xuống đây, thưa ngài!”

                    Thế rồi một số người ngồi ở những hàng ghế phía sau của nhà hát hét to,

                 “Đuổi anh ta ra!” và một tiếng reo hò lớn vang lên, kẻ hét thế này, người

                 hét thế nọ. Ông giám đốc đứng đó một mình, béo phị, đen đúa và bất lực ở
                 giữa sân khấu, tiếp tục hét gọi Jasper xuống một cách vô ích. Về phần ông

                 Smith, vì ông hóa trang làm một trong các bà vợ của Hoàng đế, và bẩm

                 sinh là một nghệ sĩ, ông cảm thấy đây không phải là chỗ để ông nói, nhất là
                 trước mặt hoàng gia. Đôi mắt ông đảo tròn trên gương mặt bôi đen nhưng

                 ông chẳng nói gì cả.





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   308   309   310   311   312   313   314   315   316   317   318