Page 297 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 297
xấu hổ trong việc để cho một nhóm người trả tiền chỉ để nhìn nó. Nó nói
chuyện với chúng ta, nhưng, lạy Chúa, nó chỉ nói với chúng ta về thứ mà
nó biết chúng ta có thể hiểu. Nó không nói cho chúng ta biết những bí mật
của nó. Không bao giờ. Sự thật là nó không nên bị mang đi khỏi nơi mà từ
đó nó đến đây, dù không ai biết nơi đó là đâu. Gã Moss chưa bao giờ biết
tới một điều bí ẩn như thế. Chưa hề. Nó có một quá khứ kỳ lạ, cái anh
chàng tu sĩ bé nhỏ đó; hãy nhớ lời tôi nói.”
Và dù trong thâm tâm đồng ý với ông chồng, bà Smith nghĩ nói thế là
không khôn ngoan.
“Ông đừng bực bội, Jim ạ,” bà đáp. “Nó có nhiều thứ để ăn và giữ cho
nó bận rộn. Lo âu à? Nó không thế đâu! Nhìn nó xem, đang ngủ bình an
như một em bé, như thể không có một trái dừa hay một người da đen nào
trên thế giới này. Nó đang hạnh phúc cũng giống như ngày thì dài.”
“Những trái dừa!” Chồng bà nói, nhưng ông không có vẻ tin cho lắm.
Cuối cùng, một buổi sáng sớm, bà Smith chợt nảy ra một ý nghĩ vui vẻ.
“Mọi thứ sẽ công bằng và thẳng thắn, Jim ạ,” bà nói khi đang chải tóc
trước tấm gương, “mọi thứ sẽ tốt đẹp và đúng đắn, nếu ông lấy một nửa số
tiền ông kiếm được từ Jasper và nó lấy nửa kia. Khi nó bắt đầu kiếm được
ít tiền, chúng ta sẽ dạy cho nó biết tiền có nghĩa là gì. Nói cho cùng, Jim ạ,
chỉ là chút bánh mì, pho mát, bàn ghế, quần áo và nhà cửa – đừng quan tâm
tới thời gian cần có để làm ra chúng; và chẳng bao lâu nó sẽ nhặt nhạnh đủ.
Khi đó, nó có thể có một ít đồ đạc nho nhỏ cho chính nó. Nó có thể muốn
gầy dựng, với ít tiền gửi nhà băng, với tư cách là một con người độc lập.
Xét theo những gì tôi đã thấy trên đời, nó có lý trí gấp đôi hầu hết mọi
người, và không hề có thói xấu nào, và tôi không thấy có cái gì chống lại
điều này.”
Ông Smith nhìn vợ một cách kinh ngạc. Không phải vì bà đang nói khi
miệng ngậm đầy những cái kẹp tóc, mà là vì lâu nay dường như bà chưa
bao giờ nhất trí với một lời nào ông nói, thế rồi đột nhiên bà lại nảy ra một
https://thuviensach.vn