Page 327 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 327

năm –- Milly, người anh họ của bà đã từng ở đó từ khi bà là một đứa trẻ lên
                 tám. Bà đã kêu lên khi nhìn thấy nó, “Sam, đồ ngốc, vào đây nào! Mày sẽ

                 rơi ra ngoài cửa sổ bây giờ!” Và bà nhớ như thể chuyện mới xảy ra ngay

                 hôm qua rằng dù lúc đó nó đã bực bội nhảy xuống ngay khỏi chỗ đó, nó
                 không hề nhìn bà. Nó đã tỉnh bơ đi ngang qua bà.


                    Vào những đêm có trăng, bạn không thể nào chắc là nó đang ở đâu! Bạn
                 không thể nào chắc rằng nó đã trở về nhà sau một mục đích nào. Có đêm

                 nào bà thật sự chắc chắn rằng nó đang ở đâu hay không? Càng ngẫm nghĩ,

                 những mối ngờ vực và lo ngại của bà càng ảm đạm hơn. Dù sao đi nữa,
                 đêm nay bà Chauncey quyết định sẽ theo dõi nó. Nhưng bà thấy khó chịu

                 khi làm điều đó. Bà ghét mọi kiểu rình mò. Họ là những bạn cũ với nhau,
                 Sam và bà; và nếu không có nó trong ngôi nhà Post Houses hoang vắng, bà

                 sẽ buồn bã hiu quạnh biết bao. Bà rất yêu mến nó. Dù sao, những gì bà đã

                 nhìn thấy đã nằm lại trong tâm trí bà, và khôn ngoan hơn nên biết tất cả
                 những gì cần phải biết, thậm chí nếu chỉ vì chính Sam.


                    Dạo đó bà Chauncey luôn luôn để cửa mở hé trong lúc ngủ. Bà đã ngủ
                 như thế từ ngày còn bé. Là một bé gái nhút nhát, trong những ngày xa xưa

                 ấy bà thích nghe thấy tiếng của người lớn ở tầng dưới và tiếng dao nĩa lanh
                 canh. Còn Sam thì luôn luôn ngủ trong cái giỏ cạnh lò sưởi. Mỗi sáng nó

                 đều nằm ở đó dù có đôi lần khi nhẹ mở mắt ra bà nhận thấy mình đang nhìn

                 vào đôi mắt vàng nhạt của nó khi nó đứng trên hai chân trước, tựa ngực vào
                 cạnh giường của bà và đang nhìn vào mặt bà. “Tới giờ ăn sáng chưa Sam?”

                 bà thường lẩm bẩm như thế. Và Sam sẽ kêu nho nhỏ, nghe xa xôi như tiếng

                 kêu của một con chim mòng biển ở tít trên cao.

                    Tuy nhiên, tối hôm đó bà Chauncey chỉ giả vờ ngủ. Tuy nhiên khó mà

                 giữ cho đầu óc tỉnh thức hoàn toàn, và bà gần như đang mơ màng ngủ khi
                 có một tiếng kêu rít mơ hồ từ bản lề cửa ra vào, và bà nhận thấy Sam đã đi

                 ra ngoài. Sau khi chờ giây lát, bà quẹt một que diêm. Phải, cái giỏ trong căn

                 phòng tối im lặng trống trơn, và ngay sau đó từ xa – từ tháp chuông nhà thờ
                 làng Haggudsdon – vọng lại hồi chuông nửa đêm.








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   322   323   324   325   326   327   328   329   330   331   332