Page 330 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 330
Trước kia, tôi biết một gia đình mèo đã đuổi bà chủ của chúng ra khỏi nhà
và khỏi quê hương bà ấy.”
“Nhưng anh không thể có một con mèo để nuôi cho vui hay sao?” Bà
Chauncey nói yếu ớt; sợ phải hỏi thêm những chi tiết xa hơn của câu
chuyện lạ lùng đó.
“Sao chứ, không, thưa bà,” ông ta nói” Chúng tồn tại như Thượng đế đã
tạo ra chúng. Nhưng tôi e là chúng có thể kể một vài câu chuyện khó mà
giải thích nếu chúng có một cái lưỡi của con người.”
Sam đã ngưng cọ vào chân bà chủ nó, và đang nhìn chòng chọc vào ông
Cullings, lông ở cổ và vai của nó hơi xù lên. Và người chở hàng nhìn lại
nó.
“Không, thưa bà. Chúng ta không nên giữ chúng,” cuối cùng ông ta nói,
“nếu chúng to gấp bốn thế này. Hoặc là, không nên giữ chúng lâu!
Sau khi nhìn theo chiếc xe ngựa nhỏ của ông Cullings ở phía xa, bà
Chauncey quay vào nhà, thấy buồn phiền hơn bao giờ hết. Nỗi khó chịu của
bà không dịu bớt chút nào vì Sam từ chối thậm chí cả ngửi vào những con
cá trích của nó. Nó chui xuống dưới một cái bàn thấp trong bếp, phía sau
cái rương của người thủy thủ già mà trong đó bà Chauncey cất những que
củi đóm. Bà tưởng chừng như nghe thấy tiếng móng vuốt của nó thỉnh
thoảng cào lên những que gỗ, và có một lần dường như nó thể hiện những
cảm giác tự nhiên của nó theo kiểu mà những người thô tục ít có sự đồng
cảm với thú vật diễn tả là “nguyền rủa”.
Dù sao thì tất cả mọi sự mơn trớn của bà đối với Sam đều vô ích. Câu trả
lời duy nhất của nó là một kiểu hắt hơi giống một cách khó chịu với việc
“phun nước bọt”. Cảm giác của bà Chauncey thật sự bị tổn thương. Bà thấy
rất đau lòng. Một điều gì đó mà người chở hàng đã nói, hay cái cách ông ta
nói, hay cái nhìn kỳ lạ trên mặt ông ta khi ông ta nhìn lại con mèo ở cổng
mà bà để ý thấy ám ảnh những ý nghĩ của bà. Bà không còn trẻ nữa, bà có
trở nên tưởng tượng quá hay không? Hay là bà phải kết luận rằng trong
những tuần vừa qua Sam đã lén lút lừa bà, hay ít ra cũng che giấu những
https://thuviensach.vn