Page 326 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 326

Nó ngẩng đầu nhìn bà như thể đang đọc những ý nghĩ của bà. Bà hướng
                 ánh mắt về tấm gương vừa đúng lúc, và khi bà quay người lại từ bàn trang

                 điểm thì nó ngồi đó – dáng vẻ rất thanh thản, rất giống loài mèo, rất bình

                 thường đến nỗi một lần nữa bà hầu như không thể tin có thể đã có gì sai trái
                 xảy ra. Đôi mắt bà, hoặc tấm gương, có đánh lừa bà không? Có phải cử

                 động lạ lùng của hai bàn chân trước của Sam (như thể nó đang đan len), có

                 phải cái nhìn kích động kia chỉ là do thực tế rằng nó đang cố bắt một con
                 ruồi mà bà không nhìn thấy?


                    Sau khi vén ‘tấm màn che cửa sổ’ – mái tóc bóng mượt xõa xuống hai
                 bên trán của bà – bà Chauncey lại liếc ra cửa sổ một lần nữa. Không có gì

                 ngoài đó trừ ánh sáng nhấp nháy của một vì sao khi màn đêm buông xuống.

                    Món kem của Sam đang chờ trên tấm thảm trong phòng như thường lệ

                 vào tối hôm đó. Đèn đã được thắp lên. Những tấm màn đỏ được kéo xuống.
                 Ngọn lửa kêu tanh tách trong lò sưởi. Cả hai ngồi đó. Những bức tường của

                 ngôi nhà bốn góc nằm bên cạnh ngã tư nổi lên trên họ như một cái hộp hình

                 chữ nhật lớn bên dưới bầu trời đầy sao ụp lên trên bóng đêm bao la của
                 cánh đồng hoang.


                    Trong lúc ngồi như thế – với Sam ở bên cạnh, dường như đang ngủ – bà
                 Chauncey suy nghĩ. Chuyện đã xảy ra trong phòng ngủ lúc xế chiều hôm

                 đó đã nhắc cho bà nhớ tới những chuyện kỳ quặc nho nhỏ đã qua. Bà ít khi
                 để  ý  tới  những  chuyện  vặt  vãnh,  nhưng  giờ  đây  chúng  quay  lại  rõ  ràng

                 trong ký ức. Ví dụ, vào giờ này Sam thường nằm như thể đang ngủ (như

                 lúc này), đôi bàn chân trước thu sát vào ngực, trông rất giống một ông ủy
                 viên hội đồng béo ị sau bữa ăn tối. Và rồi, đột nhiên, không một dấu hiệu gì

                 báo trước, như thể một giọng nói xa xôi nào đó đã kêu gọi nó, nó nhổm lên

                 và chạy thẳng ra khỏi phòng. Nó sẽ tìm thấy một lối ra ở đâu đó, một cánh
                 cửa mở hé, một cánh cửa sổ chưa đóng, và chạy vọt vào bóng đêm. Điều

                 này đã trở thành một chuyện bình thường.

                    Có lần, bà Chauncey phát hiện thấy nó đang ngồi xổm trên hai chân sau

                 trên gờ cửa sổ của một căn phòng nhỏ đã hoàn toàn bỏ phế cách đây nhiều







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   321   322   323   324   325   326   327   328   329   330   331