Page 328 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 328

Bà đặt phần còn lại của que diêm vào cái dĩa trên giá nến, và ngay lúc ấy
                 tưởng tượng như bà nghe thấy một tiếng vù vù mơ hồ ở cửa sổ, như tiếng

                 của một cơn gió đột ngột ập đến hay tiếng vỗ cánh của một con chim đang

                 bay nhanh, một con ngỗng hoang nào đó. Thậm chí nó còn nhắc bà nhớ tới
                 những đêm lễ hội pháo hoa đã chìm vào quên lãng và âm thanh của đuôi

                 một viên pháo thăng thiên tạo ra khi nó rơi qua bầu không khí – trong lúc

                 những chùm ánh sáng xanh xanh và đỏ ửng màu hồng ngọc của nó lịm tắt
                 trên khoảng không gian bao la bên trên. Bà co đôi chân dài lại, ngồi dậy,

                 khoác vào người tấm áo choàng ngủ bằng vải flanen màu xanh luôn treo ở
                 thành giường, rồi nhấc tấm màn che lên khoảng ba bốn phân, nhìn ra phía

                 ngoài cửa sổ.

                    Đó  là  một  đêm  sao  sáng;  và  ánh  sáng  của  bầu  trời  bên  trên  mái  nhà

                 dường như chỉ rõ phải có một vầng trăng ở mé sau ngôi nhà. Trong lúc bà

                 đang nhìn, một dải sáng bạc lướt xuống thật nhanh từ những khoảng không
                 gian xa xa của bầu trời rồi nhòa dần vào bóng tối. Đó là một ngôi sao băng;

                 và chính ngay lúc ấy bà tưởng như bà lại nghe thấy tiếng vù vù mơ hồ nhỏ
                 dần đi trong không trung. Có phải đó cũng là ngôi sao băng? Có thể nào bà

                 đã bị gạt không? Bà có đang bị gạt điều gì hay không? Bà lui lại.

                    Và rồi, như thể đáp lại một cách cố tình và thách thức, ở phía khoảng

                 cách xa xa và từ mé đầu kia của khu vườn dài nơi có những bụi mận gai,

                 vọng đến một tiếng mèo kêu kéo dài và có phần bí ẩn: rất khẽ - giọng nữ
                 trầm, người ta có thể nói thế – Meeorou-rou-rou-rou! Lạy Chúa! Đó có phải

                 là giọng kêu của Sam hay không? Tiếng mèo kêu tắt hẳn. Thế nhưng bà

                 Chauncey vẫn không ngăn nổi một cái rùng mình. Bà biết giọng của Sam
                 rất rõ. Nhưng chắc chắn không phải là giọng kêu đó! Chắc chắn là không!


                    Dù việc nghe thấy chính tiếng gọi của mình ở cái chốn quạnh hiu đó vào
                 lúc đêm hôm khuya khoắt cũng thật lạ lùng và khiếm nhã, bà vẫn mở ngay

                 cửa sổ ra và cất tiếng gọi Sam. Không có sự phản hồi. Những thân cây và

                 bụi  rậm  của  khu  vườn  đứng  im  bất  động;  Những  cái  bóng  mờ  mờ  của
                 chúng trên mặt đất cho thấy vầng trăng trên bầu trời thật sự nhỏ đến thế

                 nào. Những gợn sóng mơ hồ của cánh đồng hoang trải dài xa tít. Không có





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   323   324   325   326   327   328   329   330   331   332   333