Page 55 - LSDB xa Xuan Thanh
P. 55

Thời Gia Long, mỗi người dân phải lao dịch không công
          cho Nhà nước tới 60 ngày, có khi tới 120 ngày, đó là chưa kể
          lao dịch cho làng xã. Triều đình nhà Nguyễn thường xuyên
          duy trì một đội quân thường trực lớn để bảo vệ chế độ chuyên
          chế, sẵn sàng đàn áp mọi phong trào kháng chiến của Nhân
          dân, nên cứ 5 đinh bắt 1 lính. Các làng xã phải đảm bảo số

          lính quy định, phải đóng góp các khoản tiền để sắm quân
          trang, quân dụng và trả tiền lương cho lính. Người nông dân
          phải chịu chế độ binh dịch nặng nề, vừa phải đi lính vừa
          phải nuôi lính cho triều đình. Đến thời Pháp đô hộ, thực dân
          Pháp bắt mỗi người dân hằng năm phải lao dịch 48 ngày,
          chúng bán lại cho 20 ngày lấy 2 đồng, gộp cả vào thu cùng
          với thuế.
             Người nông dân đầu tắt mặt tối, một nắng hai sương, làm
          quần  quật  quanh  năm  suốt  tháng  cũng  không  đủ  tiền  để
          nộp sưu thuế nên phải bán lúa non và các đồ đạc trong gia
          đình cho những nhà giàu có, người không có gì bán thì phải
          đi vay nợ lãi, lãi mẹ đẻ lãi con khiến cho tỷ lệ lãi có khi lên
          đến 200 - 300% trong một năm, thậm chí phải đợ cả vợ, con
          để lấy tiền đóng thuế.

             Ngoài nạn cướp đoạt ruộng đất, tô thuế nặng nề, nợ lãi quá
          cao và hàng trăm thứ bóc lột khác, sau chiến tranh thế giới
          thứ nhất, người dân còn bị điêu đứng thêm vì nạn vơ vét lúa
          gạo của thực dân Pháp để xuất cảng ra nước ngoài. Từ năm
          1918 - 1939, trung bình hằng năm số gạo của Đông Dương
          phần lớn là của Việt Nam, xuất cảng ra thế giới đến trên 1
          triệu 700 nghìn tấn. Người nông dân, kể cả trung nông, phải
          chịu cảnh đói kinh niên, thiếu ăn trường kỳ; chỉ những ngày giỗ
          chạp, tết nhất hoặc lúc ốm đau mới dám ăn cơm; còn ngày thường

          54
   50   51   52   53   54   55   56   57   58   59   60