Page 56 - LSDB xa Xuan Thanh
P. 56
thì ngô, khoai, rau, sắn là món ăn lót đầy dạ không thể thiếu
được. Nạn mất mùa đói kém thường xuyên đe dọa, làng xóm
trở nên tiêu điều, xơ xác. Hàng loạt người phải rời bỏ đồng
ruộng, xóm, làng, đi kiếm ăn nơi khác như kéo xe tay hoặc
phu khuân vác ở Nam Định, Hà Nội; đi làm mỏ than Vàng
Danh, Uông Bí, mỏ quặng Tĩnh Túc (Cao Bằng); làm chè
Phú Thọ, tre nứa Yên Bái; làm phu đồn điền ở Nam Bộ, Cao
Miên, Tân Đảo... nhiều người đã vĩnh viễn nằm lại ở nơi đất
khách quê người.
Bước vào năm 1945, do chính sách vơ vét thóc gạo vô cùng
tàn ác của bọn phát xít Nhật, Pháp mà Nhân dân ta, đặc biệt
là nông dân lao động lâm vào nạn đói vô cùng khủng khiếp.
Nhật quy định nhà nông chỉ được giữ lại một số thóc tối thiểu
để ăn, còn tất cả phải đem bán cho chúng với giá rẻ mạt. Mỗi
tạ thóc vốn làm ra khoảng 80 đồng, giá thị trường là 2.000
đồng nhưng chúng chỉ trả cho nông dân 25 đồng. Đồng ruộng
của Nhân dân đang trong lúc lúa vào đòng xanh tốt nhưng
Nhật bắt Nhân dân ta nhổ lúa trồng đay, lạc, thầu dầu, là
những thứ cần thiết phục vụ cho chiến tranh Thái Bình
Dương của chúng. Âm mưu thâm độc của chúng đã được tên
So-vê thống sứ Bắc Kỳ hồi đó tiết lộ như sau: “Về chính trị là
làm chết đói một phần quan trọng trong dân chúng và dìm số
còn lại trong cảnh đói. Đó là cái tay hãm tốt nhất để làm dịu
bớt lòng hăng hái, yêu nước của Nhân dân. Mục đích kinh tế
là làm cho vài công ty Pháp và Nhật để bán lại đắt như vàng
và làm cho việc mộ phu đồn điền phu mỏ được dễ dàng, đồng
thời chuẩn bị lúa thóc nuôi chiến tranh...”.
Do chính sách vô nhân đạo của Nhật - Pháp mà Nhân dân
ta chết đói tới 2 triệu người. Ở trong xã, số người chết đói
55