Page 179 - NRCM1
P. 179
Đức Thanh
Con ngƣời thƣờng có những cảm giác tội lỗi, ân
hận, day dứt, phẫn nộ, bất bình hay những trạng thái lo
âu, căng thẳng, sợ hãi, bồi hồi, rạo rực,… Những trạng
thái tâm lý này phát khởi là do chúng ta hay để tâm bám
víu về quá khứ hay phóng chiếu tâm trí vào tƣơng lai, mà
không để tâm hiện trú ở đây và bây giờ. Kết quả của tâm
rong ruổi là tạo ra xúc tình phiền não, cũng là nguyên
nhân khổ đau trong đời sống của nhân loại. Khoảnh khắc
hiện tại, ở đây và bây giờ thì tự ngã (cái ta) thật khó lòng
mà hiện hữu, tâm đƣợc lặng lẽ, an bình.
Ở đây và bây giờ là nhƣ thế nào? Cái ây giờ có
thời lƣợng bao nhiêu? Ở đây và bây giờ muốn chỉ cái
hiện tại tức thời. Tức là ta không nghĩ về quá khứ,
không tƣởng đến tƣơng lai, chỉ chú tâm vào cái ở đây và
bây giờ. Nhƣ khi tiểu tiện chỉ cứ tiểu tiện thôi, khi đi,
đứng, nằm, ngồi,… cũng chỉ có thế; chỉ chú tâm vào
hành vi hiện tại. “Khoảnh khắc ây giờ không tồn tại.
Nếu bạn nghĩ tới nó, nó đã trôi qua. Cái bây giờ không
tồn tại, vậy quan trọng nhất là chú tâm vào ngay thời
điểm này, và chính sự kết nối thời điểm này với thời
điểm khác tạo thành thời gian của sự chú tâm ở đây và
bây giờ, nhƣ một hàng những điểm tạo ra một đƣờng
167
thẳng trong hình học”.
Chúng ta có thể thực tập nhận biết cảm giác về sự
hiện trú trong hiện tại nhƣ: Mỗi khi lên xuống cầu thang
167
“Khoảnh khắc bây giờ… hình học” Hỏi Thiền, trang 83, 84 – Thái Tiên
Đệ Tử Hoàn - Lê Thanh Lộc dịch.
178