Page 180 - NRCM1
P. 180
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
trong nhà, hãy chú tâm thật kỹ vào mỗi bƣớc chân. Hoặc
các động tác của tay khi lặt rau, rửa chén, lau nhà,… Mỗi
khi để tâm hiện trú trong từng cử chỉ, hành vi ta thấy một
sự tĩnh lặng, bình an, không còn trông chờ vào sự cứu rỗi
ở tƣơng lai, cũng nhƣ sự day dứt, yêu-ghét do quá khứ
tác động. Hơn nữa, khi mà sự chú tâm một cách toàn
triệt, không gián đoạn ngay ở ây và ây giờ ta nhận biết
có những khoảng hở mà tâm tĩnh lặng, vô niệm cùng
hiện hữu trong dòng chảy tƣ duy. Dù điều kiện môi
trƣờng có nhiều tiếng ồn, thì vẫn có khoảng hở tĩnh lặng
giữa các âm thanh. Lắng nghe những khoảng trống tĩnh
lặng này cũng là biện pháp để hiện trú trong cái “bây
giờ”. Quay lại Kinh Lăng Nghiêm, Phật bảo La Hầu La
đánh một tiếng chuông, Phật hỏi A Nan có nghe không?
Ngài A Nan thƣa: “Dạ nghe!”
Khi tiếng chuông ngân dứt.
Phật hỏi A Nan có nghe không?
Ngài A Nan thƣa: “Dạ không nghe!”
Phật bảo: Ông lộn lạo, lầm cái tiếng làm cái nghe.
Thông thƣờng, con ngƣời là nhƣ thế, khi có tiếng,
tâm duyên theo tiếng nên nói nghe. Khi không tiếng, thì
không có cái gì để duyên nên nói không nghe. Thực ra có
tiếng chuông thì nghe có tiếng chuông, khi không có
tiếng chuông, tâm vẫn nghe không có tiếng, chứ đâu phải
không có cái nghe. Bởi vì tánh nghe lúc nào cũng hiện
hữu thƣờng hằng, đâu có thiếu vắng lúc nào đâu và nó
cũng đâu phải đợi suy nghĩ, hay chú ý rồi mới nghe. Âm
179