Page 48 - NRCM1
P. 48
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
- “Theo duyên mê nhiễm thì lạc vào cõi trời,
ngƣời, a tu la, súc sinh, ngạ quỉ, địa ngục, do tội phƣớc
nặng nhẹ, nên sự khổ, vui, có ngắn, dài”. Trong quyển
Cửa Thiền Hé Mở - Hòa thƣợng Thích Thông Phƣơng
ghi một đoạn trong Kinh Lăng Nghiêm, Phật dạy: “Thể
Bồ Đề Niết Bàn thanh tịnh s n có từ vô thủy. Tức là
chính ông hiện nay, cái thức thể sẵn tự sáng ngời nó
hay sinh các duyên, mà bị các duyên bỏ sót nó. Do các
chúng sinh bỏ sót cái sáng su t sẵn có này, nên trọn
ngày tu hành mà chẳng tự giác, uổng i vào các thú.”
Dùng tâm phan duyên làm tự tánh, đó là căn bản
sinh tử từ vô thủy đến nay. Tâm phan duyên là cái biết
theo duyên chớ gì? Còn “Thể Bồ Đề Niết Bàn s n có
từ vô thủy là ở đâu? Tức ngay Cái thức thể sẵn có tự
sáng ngời hiện nơi mình sinh sống ở đây thôi. Cái thức
thể đó là gì? Chính cái biết sờ sờ ở đây, hay cái tâm thể
tinh khôi đây. Chính cái biết còn nguyên vẹn, mới mẻ,
tinh khôi nhƣ nó là nó của tự thuở nào nên gọi thức
tinh. Nó hay sinh ra các duyên, là nó biết cái này, biết
cái nọ, biết đủ thứ không thiếu sót. Biết duyên tức là
sinh, vì khi iết cái nào là có cái ó hiện. Nhƣng khi
nó biết cái gì chỉ nhớ cái ó, nó đồng hóa mình với cái
đó mà quên mất chính nó. Chính vì bỏ sót nó, gọi đó là
mê, là quên đi đƣờng về, nên đi vào các thú.” 22
Vì sao cái biết đã nguyên vẹn sáng ngời lại còn
sinh ra các duyên chi vậy? Tức là nó luôn biết cái này,
22
“Thể Bồ… các thú” Cửa Thiền hé mở, trang 45, 47 - Hòa thƣợng Thích
Thông Phƣơng.
47