Page 56 - NRCM1
P. 56
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
Tạng thức khởi ra hiện hành làm cho lỗ mũi biết ngửi
mùi, thì gọi là Tỹ thức (cái biết của lỗ mũi). Cho đến
Thiệt căn (lƣ i) khởi lên cái biết nếm vị, gọi là Thiệt
thức (cái biết của lƣ i). Thân căn khởi lên cái biết cảm
xúc các vật cứng, mềm gọi là Thân thức, (cái biết của
thân). Ý căn khởi lên cái biết phân biệt các pháp trần
34
thì gọi là Ý thức.
- Khi nào Thức khởi hiện hành thì đều có hai phần:
Phần thấy (kiến phần), phần bị thấy (tƣớng phần).
Khi mắt xem hoa, thì cái phân iệt đó là kiến
phần (phần thấy) của Nhãn thức. Còn cái hoa bị phân
biệt là tƣớng phần (phần bị thấy) của Nhãn thức. Phần
thấy và phần ị thấy đều từ một Thức mà sinh, nguyên
nó không thật có, cho nên nói năng tướng và sở tướng
35
ều không.
- Thành Duy Thức Luận nói: “Chủng tử tức là
tướng phần của Tạng thức, chớ không phải cái gì
khác”. Phàm cái tánh của kiến phần thì quyết định phải
duyên tƣớng phần, nên biết kiến phần của A lại da
36
Thức quyết định duyên chủng tử.
Tạng Thức (Thức A lại da) của chúng ta biến ra
tướng phần là cảnh ngũ trần (sắc, thinh, hƣơng, vị, xúc),
37
rồi Thức A lại da lấy Kiến phần duyên qua tƣớng phần.
34
“Chủng tử… ý thức” Duy Thức Học, trang 138 - Hòa thƣợng Thích Thiện
Hoa dịch.
35
“Khi mắt… đều không” Duy Thức Học, trang 140 - Hòa thƣợng Thích
Thiện Hoa dịch.
36
“Chủng tử… chủng tử” Duy Thức Học, trang 201 - Hòa thƣợng Thích
Thiện Hoa dịch.
37
“Tạng Thức… tƣớng phần” Duy Thức Học, trang 182 - Hòa thƣợng Thích
Thiện Hoa dịch.
55