Page 116 - Phẩm Tam Quốc
P. 116

Tào Tháo hiểu rõ tầm quan trọng của nhân tài và cũng hiểu rõ về mình.

               Tào Tháo biết, một hảo hán phải có ba người trợ lực, muốn thành sự nghiệp,
               cần có người giúp. Tào Tháo cũng biết, về bối cảnh, lai lịch, địa vị, thực lực,
               mình không bằng người khác. Không được như Viên Thiệu, có cả một gia tộc
               hùng hậu; không được bằng Tôn Quyền, sẵn có cả một cơ nghiệp; thậm chí
               không bằng cả Lưu Bị, có một tấm danh thiếp sáng lóa. Tào Tháo có rất ít
               vốn liếng về chính tri, vì vậy cần có sự giúp đỡ, ủng hộ của nhiều người, nhất
               là sự hợp tác của nhiều cao môn thế tộc, để có vốn kêu gọi. Có thể giúp được

               là tốt, bất kể là giúp theo kiểu gì. Có tài, cần, có tiếng, cần, có hư danh cũng
               cần, tóm lại, càng nhiều càng tốt. Thậm chí Tào Tháo không yêu cầu họ phải
               có tác dụng thực tế, chỉ cần họ nắm được một ít kiến thức. Cũng không yêu
               cầu họ phải thực bụng giúp mình, chỉ cần họ không chống đối công khai. Vì
               vậy, sau khi nghênh đón thiên tử, dời đô về huyện Hứa, Tào Tháo đã có vô số
               nhân tài, bao gồm cả những người như Khổng Dung. Đương nhiên, họ không

               đến để giúp Tào Tháo. Họ nói, xin hết lòng vì đất nước và hoàng đế. Nhưng
               trong tình hình Tào Tháo nắm trọn đại quyền thì việc hết lòng vì hoàng đế
               hay hết lòng vì Tào Tháo có khác gì nhau? Chí ít, thì bên phía Tào Tháo
               người cũng đông nghìn nghịt.

                  Có điều Tào Tháo càng thêm vui mừng vì có vô số người có chân tài thực
               học. Tào Tháo là người có ý thức bình dân và tinh thần thiết thực. Tào Tháo
               có câu danh ngôn: “Đừng vì hư danh mà chuốc lấy họa thực”. Tào Tháo xem
               thường hư danh. Tào Tháo nhường chức vị Đại tướng quân cho Viên Thiệu,
               là  biểu  hiện  không  chuộng  hư  danh.  Tào  Tháo  cũng  không  sùng  bái  danh

               nhân.  Ngay  từ  thời  liên  quân  Quan  Đông,  Tào  Tháo  đã  được  lĩnh  giáo  từ
               “những người có hư danh”. Đúng, không nên mê tín danh nhân, danh nhân và
               năng nhân là hai khái niệm. Danh nhân không nhất thiết là những người có
               bản lĩnh thực sự, họ luôn luôn là “người có danh tiếng, nhưng số đông chỉ là
               hư danh”. Nhất là vào cuối thời Đông Hán, thời kỳ nước sôi lửa bỏng đó, số
               người thao thao bất tuyệt nhưng trong ngoài bất nhất chăng lẽ còn là ít sao?
               Tào Tháo không hề bị lừa!

                  Thái độ của Tào Tháo trong vấn đề hôn nhân cũng vậy. Biện thị, phu nhân
               thứ hai của Tào Tháo xuất thân là “con hát”. Thời đó nghề hát xướng không
               chỉ là nghề ti tiện mà còn là nghề bị khinh rẻ. Biện phu nhân xuất thân tuy

               hèn kém, nhưng nhân phẩm lại rất tốt, đối nhân xử thế cũng rất nhũn nhặn.
               ‘Tam quốc chí. Hậu phi truyện” nói, sau khi Tào Phi được lập làm thái tử,
               những người chung quanh vui cười muốn Biện phu nhân phải chiêu đãi. Biện
               phu nhân nói, ta không làm con cái hư đã là mãn nguyện rồi. Bùi Tùng Chi
   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121