Page 117 - Phẩm Tam Quốc
P. 117

chú dẫn Ngụy thư nói, Tao Tháo để Biện thi chọn lấy hai thứ trong số báu

               vật, lần nào Biện thị cũng chọn thứ vừa vừa. Tào Tháo hỏi vì sao, Biện thị
               nói, chọn thứ quý nhất là tham lam, chọn thứ kém nhát là không thực nên chỉ
               chọn thứ vừa vừa. Tháo rất thích thú với câu nói đó. Thực tế, thì sau khi ly dị
               với Đinh phu nhân, Tào Tháo bất kể quan niệm thế tục “môn đăng hộ đối”,
               khi đó đã lập Biện thị làm vợ, e đó cũng là quan niệm thiết thực. Đúng, Biện
               thị xuất thân ti tiện, nhung là người tài đức vẹn toàn, vậy, còn gì phải chọn
               lấy con nhà danh môn?

                  Thứ hai, là đức và tài. Chính sách của Tào Tháo: đức tài đầy đủ, có tài là
               dùng.

                  Tào Tháo có ý thức của người bình dân và tinh thần thiết thực, nên, khi
               tuyển chọn cất nhắc nhân tài, Tào Tháo không giống như Viên Thiệu “không
               nổi tiếng, không cho gặp” hoặc giống chủ trương của một số người nào đó
               “Phải là hiền sĩ thì mới dùng”. Tào Tháo cần những người có thể mạnh dạn

               giúp mình bình trị thiên hạ. Vì vậy, trước sau ba lần vào những năm Kiến An
               thứ XV (năm 210), Kiến An năm thứ XIX (năm 214), Tào Tháo ban bố “cầu
               hiền lệnh”, xác định rõ chính sách nhân tài “có tài là dùng”. Tào Tháo nói,
               lúc này thiên hạ chưa định là lúc rất cần người tài (đây là lúc cầu hiền cấp
               bách), vì vậy chỉ cần nói biết làm hay không biết làm, không thể cứ bới lông
               tìm vết, đòi hòi quá nhiều. Nếu nhất định cứ yêu cầu đạo đức phẩm chất phải

               đầy  đủ,  thập  toàn  thập  mỹ,  thì  làm  sao  Tề  Hoàn  công  có  thể  hoàn  thành
               nghiệp bá? Cao hoàng đế sao có thể lập nên Đại Hán? Cho nên, chỉ cần là
               nhân tài, có “thuật trị quốc dùng binh” thì dù là danh tiếng không tốt (danh
               tiếng ô nhục), làm điều khiến mọi người chê cười (hành vi bị chê cười), thậm
               chí là “bất nhân bất hiếu”, mong mọi người cứ tiến cử, đáng thế nào sẽ dùng
               thế ấy (ta được và sẽ dùng).

                  “Cầu  hiền  lệnh”  của  Tào  Tháo  là  một  sự  kiện  lớn  trong  lịch  sử  Trung
               Quốc. Nó thay đổi cách dùng người của đế quốc (chế độ sát cử thời Lưỡng
               Hán rời khỏi vũ đài lịch sử, thay thế bằng chế độ tiến cử thời Ngụy Tấn, đến
               Tùy Đường lại thay bằng chế độ khoa cử) và cũng là vấn đề lý luận quan

               trọng khiến mọi người tranh luận trong một thời gian dài, tức là quan hệ giữa
               đức và tài. Điều lý tưởng nhất, đương nhiên là đức tài đầy đủ. Nhưng, một
               khi đức và tài chưa có đủ thì cái nào là tay gấu, cái nào là vây cá? Cách làm
               truyền thống là lấy đức không lấy tài, ít ra thì đức trước tài sau, nhưng Tào
               Tháo lại nói rõ “có tài là dùng”. Thế nào là “có tài thì dùng”, tức là chỉ cần có
               tài là được, đức có thể chưa, thậm chí là “bất nhân bất hiếu” cũng chẳng sao.
   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122