Page 120 - Phẩm Tam Quốc
P. 120

mạnh hơn người, mưu kế đầy đủ*, mạnh mẽ khác thường, phá tan tất cả”.

                  Sự thực thì, cứ sau mỗi chiến tháng, Tào Tháo luôn phát hiện và chiêu mộ
               nhân tài từ trong đám tù binh. Ngay cả Lã Bố, Tào Tháo cũng muốn giữ lại,
               về sau do Lưu Bị khuyên can nên mới thôi. Theo Tam quốc chí. Lã Bố truyện
               và “Hậu Hán thư. Lã Bố truyện” tại Bạch Môn lầu lúc đó, Lã Bố tuy là tù

               binh, nhưng vẫn ra vẻ cao ngao. Lã Bố với vẻ phấn chấn nói với Tào Tháo:
               Tốt rồi, chuyện cũ coi như hết, thiên hạ yên định! Thế là nghĩa làm sao, Tào
               Tháo hỏi lại. Lã Bố nói, cái họa trong lòng minh công chẳng phải Lã Bố này
               sao? Lúc này thì Lã Bố thuần phục ngài rồi! Nếu để Lã Bố soái lĩnh kỵ binh,
               minh công soái lĩnh bộ binh thì thiên hạ còn ai ngăn cản nổi? Lại quay sang
               nói với Lưu Bị “Huyền Đức công à! Ngài là thượng khách, tôi là tù ở dưới

               thềm, dây buộc quá chặt ngài không thể nói giúp tôi một câu sao?” Tào Tháo
               cười khà khà nói “Trói lão hổ mà, không thể không trói chặt hơn”. Tháo định
               hạ lệnh cởi trói, Lưu Bị ngồi cạnh, giọng nói lạnh lùng “Minh công không
               thấy Lã Bố đối xử với Đinh Nguyên Đổng Trác như thế nào sao?” Tào Tháo
               như sực tỉnh, một kẻ vong ân bội nghĩa, phản phúc vô thường, nếu rộng rãi
               quá hóa hố, đành phải giết Lã Bố.

                  Trong số các mưu thần, không ít người từ phía địch tới. Hứa Du từ doanh
               Viên Thiệu tới, Tào Tháo đã vội vã, chân không ra đón. Khoái Việt và Lưu
               Tôn cùng nhau đầu hàng, Tào Tháo vui vẻ nói, không phải mình được Kinh

               châu mà là được Khoái Việt. Trong lúc viết hịch văn cho Viên Thiệu, Trần
               Lâm đã chửi ba đời tổ tông Tào Tháo. Sau khi là tù binh, Trần Lâm được là
               Tư không quân mưu tế tửu. Nhưng điều làm mọi người cảm động nhất lại là
               chuyện  của  Vương  Tu.  Vương  Tu  trước  là  người  của  Viên  Đàm.  Sau  khi
               Viên Đàm bị giết, Vương Tu khóc lóc và đi tìm Tào Tháo, xin Tào Tháo cho
               được chôn cất Viên Đàm. Tào Tháo cố ý không đáp, Vương Tu nói: “Nhận
               ân sâu của Viên thị, nếu được chôn cất Đàm rồi có chết cũng không ân hận”.

               Tào Tháo “vui vì nghĩa mà thuận”. Sau khi chôn Viên Đàm xong. Vương Tu
               trở thành mưu thần quan trọng của Tào Tháo, Tam quốc chí có ghi truyện của
               Vương Tu.

                  Đương nhiên, không phải tất cả người bên doanh trại địch đều đầu hàng
               Tào Tháo. Thư Thụ là người Tào Tháo rất muốn có. Lời chú dẫn Hiến đế
               truyện của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí. Vũ đế kỷ và Tam quốc chí.
               Viên Thiệu truyện đều nói, Thư Thụ sau khi bị bắt làm tù binh, được Tào
               Tháo khuyên hàng và hứa “hậu đãi”. Nhưng vì cả nhà lớn, bé còn ở bên Viên
               Thiệu, nên Thư Thụ không chịu hàng, còn ‘Tìm cách trở về với Viên Thiệu”.
   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124   125