Page 124 - Phẩm Tam Quốc
P. 124

§12. THIÊN HẠ QUY TÂM

                  Tào Tháo biết dùng người, gần như lịch sử đã công nhận điều đó. Có thể
               nói Tào Tháo biết rõ “cái cơ dùng người”. Nhưng vấn đề không phải ở chỗ

               Tào Tháo đã làm gì, mà là làm như thế nào và vì sao phải làm như vậy. Cũng
               tức là, điều quan trọng không phải là “thuật”, mà là “đạo”. Vậy, đạo dùng
               người  của  Tào  Tháo  là  “đạo”  gì,  Tào  Thào  vì  sao  có  thể  nắm  vững  được
               “đạo” đó?

                  Tập trước đã nói mấy vị mưu sĩ quan trọng nhất trong buổi đầu phát triển
               của Tào Tháo như Tuân Úc. Tuân Du, Giả Hủ, Quách Gia và Trình Dục, gần
               như đều chủ động chạy đến với Tào Tháo. Trước hết vào năm Sơ Bình thứ II
               (năm 191) thời Hán Hiến đế, Tuân Úc đã chạy khỏi chỗ Viên Thiệu, lúc này
               Tuân Úc mới có 29 tuổi. Tam quốc chí. Tuân Úc truyện nói, Tuân Úc phát
               hiện thấy Viên Thiệu không thành được đại nghiệp (cuối cùng Thiệu không

               thành đại nghiệp) và đấy là nguyên nhân để Tuân Úc ra đi. Lúc này Tào Tháo
               mới chỉ là Thái thú Đông quận, Tuân Úc đã tới đó. Được Tuân Úc, Tháo vui
               mừng khôn xiết, nói đây chính là Trương Lương của ta (ta được Tử Phòng
               rồi)! Đến năm Kiến An đầu tiên (năm 196), Tào Tháo nghe theo Tuân Úc và
               Mao  Giới  nghênh  đón  thiên  tử,  dời  đô  về  Hứa  huyện,  Tuân  Úc  trở  thành
               “Tổng Tham mưu trưởng” của Tào Tháo (là Hán Thị trung, giữ Thượng thư
               lệnh,  thường  là  quan  trọng),  những  lúc  Tào  Tháo  ra  ngoài,  Tuân  Úc  toàn

               quyền lo việc trong nước (Thái tổ chinh phạt ở ngoài, việc trong nước do
               Tuân Úc quyết). Muốn Tuân Úc tiến cử một số nhân tài, Tào Tháo hỏi, “ai có
               thể thay khanh lập mưu cho ta”, Tuân Úc liền tiến cử Tuân Du, Chung Do và
               Quách Gia. Tam quốc chí. Tuân Du truyện nói, khi đó Tuân Du chạy đến Tứ
               Xuyên thì tắc đường, nên nhàn nhã ở Kinh châu, Tào Tháo liền có thư cho

               Tuân Du, lúc này thiên hạ đại loạn, là lúc cần đến tâm sức, trí tuệ của nhiều
               người. Ngài buông tay bàng quan không cảm thấy đã quá lâu rồi sao? Tuân
               Du liền đến với Tào Tháo. Tào Tháo vui mừng, ta có Công Đạt giúp đỡ, thì
               liệu còn gì phải lo nữa?
                  Chuyện Trình Dục đến mới thú vị. Tam quốc chí. Trình Dục truyện nói,

               bấy giờ, thứ sử Duyện châu Lưu Đại mời làm kỵ đô uý, Trình Dục cáo ốm.
               Chờ khi Tào Tháo đến Duyện châu, mời Trình Dục xuống núi, vừa mời Trình
               Dục đã tới ngay. Một người đồng hương không hiểu mới hỏi, sao thái độ
               trước sau với hai người lại khác nhau vậy? Trình Dục không đáp, chỉ cười.
               Quách  Gia  thì  có  sao  nói  vậy.  Theo  “Tam  quốc  chí.  Quách  Gia  truyện”,

               Quách Gia đã từng nói với Tân Bình, Quách Đồ – hai mưu sĩ của Viên Thiệu,
   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129