Page 126 - Phẩm Tam Quốc
P. 126

gồm ba nội dung: biết ai là nhân tài, biết họ có tài về mặt nào, thuộc loại hình

               gì, biết phải để họ ở vị trí nào là thích hợp nhất. Cũng tức là nói, biết người
               dùng đúng, một là phải biết, hai phải dùng cho đúng. Tào Tháo đã làm được
               việc đó. Như Thôi Diễm, Mao Giới đều là thanh liêm chính phái, Tào Tháo
               để tuyển chọn quan lại; Tảo Chi, Nhiệm Tuấn là những người chịu thương
               chịu khó, chịu điều oán trách, Tào Tháo để họ trông coi đồn điền. Về điểm
               này thì ngay như Hồng Mại một người triều Tống không mấy tình cảm với
               Tào Tháo cũng phải đánh giá cao, nói là “Trí thì làm quan, quyền thì phân

               quận, không to không nhỏ, ai cũng xứng với chức của mình” (Dung trai tùy
               bút),  hơn  nữa,  từ  đây  có  thể  rút  ra  kết  luận:  Tào  Tháo  thành  công,  quyết
               không phải là ngẫu nhiên hay may mắn (Tháo có những thành công, quyết
               không phải do may mắn).

                  Thứ hai, là “Thành tâm giữ tín, dùng người tin tưởng”. Đây vốn là nguyên
               tắc để dùng người, trong lịch sử, những người biết dùng người thường làm
               như vậy. Đối với Tào Tháo, điều này lại càng quan trọng. Trước hết, Tào
               Tháo sống trong thời loạn. Vào thời loạn, lòng người thường dao động, đạo
               đức suy đồi, giữa người và người không còn thành ý và sự tín nhiệm. Nói như
               Tào Tháo “đáng buồn vì trên dưới nghi ngờ lẫn nhau”. Thêm vào đó, địa vị

               của Tào Tháo khá đặc biệt. Nói như Chu Du thì vai trò của Tào Tháo “danh
               là Hán tướng, thực là Hán tặc”. Bất kể Tào Tháo nghĩ thế nào, nhưng thời đó,
               nhiều người cho là vậy, sự thật thì việc “tụ người” của Tào Tháo, e phần lớn
               là để thực hiện dã tâm cá nhân. “Vai trò hai mặt” đó thực có lợi, Tào Tháo có
               thể lợi dụng danh nghĩa chính phủ trung ương, và quan chức để thu nạp nhiều

               nhân tài; nhưng cũng có chỗ bất lợi, ngay như Tào Tháo cũng không phân
               biệt được rõ ràng, những nhân tài đó cuối cùng là ai. Trách sao khỏi có điều
               nghi ngờ. Thứ nữa, trận doanh của Tào Tháo rộng lớn, phức tạp. Gồm những
               người cũ của chính phủ trung ương, có người sau này do Tào Tháo tuyển
               chọn, còn có người do quan viên triều đình tiến cử sử dụng, có cả những
               người chiêu hàng nạp phản từ phía địch, không phải đội ngũ thuần nhất của
               riêng ai. Trong số người đó, cũng không tránh khỏi có sự nghi ngờ. Tóm lại,
               ở chỗ Tào Tháo còn nhiều nghi vấn.

                  Trong tình trạng đó, thành tâm và tín nhiệm có tầm quan trọng đặc biệt. Là
               người lãnh đạo, Tào Tháo dù thực bụng hay giả dối, nhưng biểu hiện ra bên

               ngoài phải là thành tâm và tín nhiệm. Tào Tháo khoan dung với Trương Tú,
               Ngụy Chủng, Tất Kham – những kẻ từng phản lại mình, coi như đã tuyên bố
               với người thiên hạ rằng, Tào Tháo ta thành tâm thành ý, đầy lòng tín nhiệm,
               dù đã bị người lừa dối, nhưng đã không oán không thù, xin các vị cứ yên tâm
   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131