Page 130 - Phẩm Tam Quốc
P. 130

cũng khâm phục cảm kích đối với Tào Tháo. Lời chú dẫn “Ngụy thị Xuân

               Thu” của Bùi Tùng Chi cho hay, Tào Tháo đã giải thích như thế này: Lúc
               Viên Thiệu còn mệnh thì ngay đến thân ta cũng chẳng giữ nổi, nói chi tới
               người khác! Lời nói đầy sự thông cảm với mọi người. Chưa nói tới những
               người hay nghi kỵ, lòng dạ quỷ quyệt, chỉ nói tới những người không có chút
               quan hệ dây mơ rễ má gì cũng đều phải cảm động trước sự khoan hồng đại
               lượng và thiết tha chân thật của Tào Tháo.

                  Tào Tháo nói rất hay, tính toán rất giỏi. Tào Tháo hiểu rất rõ, nếu động đến
               việc này, người đáng xử lý không chỉ có một hoặc hai. Trong tình trạng địch
               mạnh ta yếu, thắng bại thế nào chưa rõ, ai chẳng muốn giữ cho mình một con
               đường lui? Lúc này người đứng núi này trông núi nọ không ít. Đương nhiên

               không phải ai cũng là gián điệp hai mang, mà phần lớn trong số họ muốn phô
               diễn với cả hai bên. Nhưng phô diễn và thông với giặc không phải là hai khái
               niệm rõ ràng, hơn nữa, theo luân lí thông thường thì bất trung tức là phản
               nghịch. Chỉ cần có thư từ qua lại với Viên Thiệu là bị tinh nghi thông địch, có
               nhảy xuống Hoàng Hà cũng chẳng rửa hết tội. Nếu cứ nhất nhất truy cứu thì e
               đến hơn nửa số người không biết giải thích ra sao. Đã không truy cứu nổi, chi
               bằng để giữ lấy tình người, không truy cứu là tốt nhất. Và đã làm thì phải làm

               cho triệt để, phải đốt sạch mọi chứng cứ để ai nấy được yên tâm. Như vậy,
               những kẻ trong lòng có ma có quỷ luôn phải đội ơn đội đức; những người
               lòng ngay dạ thẳng càng có quyết tâm hơn; hơn là lôi một loạt người ra trừng
               trị, tự làm suy yếu lực lượng của mình chứ hay ho gì!

                  Ở đây, Tào Tháo biểu hiện rõ mình là nhà chính trị thiên tài. Tào Tháo
               hiểu rất rõ, đấu tranh chính trị cũng luôn là đấu tranh quân sự, bằng chứng
               quan trọng nhất là chính nghĩa, nguồn vốn quan trọng nhất là nhân tài. Muốn
               lôi kéo được nhân tài, cần phải có đầy đủ khí độ và lòng khoan dung. Nhiều
               người thì nhiều màu nhiều vẻ. Trên thế giới làm gì có đội ngũ một màu? Cao

               quá thì dễ gãy, trắng quá thì dễ bẩn; nước trong quá làm gì có cá, người sít
               sao quá làm gì có bạn. Nhiều lúc phải vờ là kẻ hồ đồ. Hồ đồ mới khoan dung
               người khác, khoan dung nhân tài mới được nhân tâm. Có nhân tâm mới có
               thiên hạ. Tào Tháo hiểu được đạo lý đó, vì vậy Tào Tháo trở thành nhà doanh
               nghiệp.

                  Nắm  vững  nhân  tính,  thấu  hiếu  nhân  tâm,  không  phải  chuyện  dễ;  hiểu
               mình hiểu người, luôn lo liệu cho người khác, cũng khó thấy. Nhưng điều
               đáng quý hơn nữa, khi làm những việc đó, như đốt hết thư tín, bỏ qua chuyện
               cũ, lúc kiểm điểm bản thân, luận công cho người khác, trọng thường tướng sĩ,
   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135