Page 162 - Phẩm Tam Quốc
P. 162

Lưu Bị thường có người cao minh giúp đỡ, có thể giải nguy thành an, đó là

               phúc khí của Lưu Bị, Lưu Bị vừa xuất hiện đã được Quan Vũ và Trương Phi.
               Ai  cũng  biết,  nhân  tài  người  trung  thành  dễ  kiếm,  người  tài  giỏi  cũng  dễ
               kiếm, nhưng người vừa trung thành vừa tài giỏi thì khó kiếm, Quan Vũ và
               Trương Phi đều là những người trung thành và tài giỏi. Đây là phúc khí lớn
               thứ nhất của Lưu Bị, vận khí sau này cũng không tồi. Như lúc Lưu Bị đang
               rầu rĩ vì chưa có cơ sở, thì Đào Khiêm chết, Lưu Bị dễ dàng có ngay Từ châu.
               Đang buồn vì chưa thoát khỏi sự khống chế của Tào Tháo thì may sao lại

               được Tào Tháo phái đi chặn đánh Viên Thuật, và thoát khỏi án “chiếu trong
               đai áo”. Sau khi đến Từ châu, cũng là lúc Viên Thuật chết (Thuật bệnh chết).
               Lần nữa, Lưu Bị lại được Từ châu và thiếu tí nữa là làm nên chuyện (nhiều
               quận huyện phản lại Tào, về với Tiên chủ, có tới mấy vạn người).

                  Có điều ra quân từ những năm cuối thời Linh đế tới năm Kiến An thứ VI
               chạy tới chỗ Lưu Biểu, Lưu Bị tuy vận khí tốt nhưng chưa gặp vận may. Con
               đường của Lưu Bị vô cùng gập ghềnh. Vừa mới được Từ châu thì Lã Bố lại
               đến cướp. Vừa mới chạy đến với Viên Thuật đã bị Tào Tháo đánh bại. Vừa
               mới theo Lưu Biểu, Lưu Biểu đã nghi ngờ (Biểu nghi ngờ ngấm ngầm muốn
               hại). Lòi chú dẫn “Cửu Châu Xuân Thu” của Bùi Từng Chi trong Tam quốc

               chí. Tiên chủ truyện nói, một lần Lưu Bị vào nhà tiêu, mới phát hiện thấy thịt
               vế mập ra và đã khóc. Lưu Biểu lấy làm lạ và hỏi vì sao. Lưu Bị nói, “ngày
               tháng  qua  nhanh,  già  đến  nơi  rồi,  cơ  nghiệp  vẫn  chưa  thành,  làm  sao  mà
               không buồn!” Tôi tin rằng đó là sự thực. Vào thời đó, một người hơn bốn
               mươi mà chưa làm được gì, thì đúng là chẳng còn hy vọng. Thực tế thì đúng

               lúc này, tất cả chúng ta, có Lưu Bị trong đó sẽ chẳng nhìn thấy một hi vọng
               nào nữa. Cho dù Lưu Bị có kiên nhẫn đến mấy thì chắc cũng không chịu
               đựng nổi.
                  Nhưng may sao, trời xanh không phụ người có tâm, cuối cùng thì Lưu Bị

               cũng chờ được cái ngày mà thời thế chuyển vần. Vào năm Kiến An thứ XII,
               Gia Cát Lượng đã xuất hiện, việc này có một ý nghĩa vô cùng lớn lao. Ở tập
               trước chúng ta đã nói, Lưu Bị có chí của anh hùng, có hồn của anh hùng, có
               nghĩa của anh hùng, nhưng là người anh hùng chưa thành công vì chưa có đất
               dụng võ. Vừa rồi chúng ta cũng nói, Lưu Bị dòng dõi đế vương, có chí đế
               vương, có thuật đế vương, có phúc đế vương, nhưng vẫn phải ăn đậu ở nhờ,

               vì vẫn chưa tìm được con đường dẫn tới thành công. Tức là Lưu Bị còn thiếu
               hai thứ, Một là thiếu căn cứ địa vững chắc (đất dụng võ), hai là thiếu đường
               lối chính trị đúng đắn (con đường thành công), Gia Cát Lượng là người có thể
               giúp Lưu Bị giải quyết hai vấn đề đó.
   157   158   159   160   161   162   163   164   165   166   167