Page 172 - Phẩm Tam Quốc
P. 172

tráng chí còn chưa đủ. Vì vậy, lúc viết Tam quốc diễn nghĩa, không tránh

               khỏi mượn rượu cổ nhân để vơi bớt nỗi sầu trong lòng, gán lý tưởng tâm sự
               của mình lên người nhân vật. Những người đọc sách thời cổ thường có “tình
               cảm với Gia Cát Lượng”. Họ kính phục tài trí của Gia Cát Lượng, ngưỡng
               mộ nhân phẩm của Gia Cát Lượng, cảm động vì sự “cúc cung tận tụy cho đến
               chết”, thương tiếc Gia Cát Lượng “Xuất sư chưa thành thì thân đã chết”. Giữa
               họ và Gia Cát Lượng như có một tiếng nói chung.

                  Vấn đề là, trong lịch sử số người có phẩm chất ưu tú như Gia Cát Lượng
               cũng không ít, một số người trở thành thần tượng của những người đọc sách,
               nhưng  vì  sao  Gia  Cát  Lượng  lại  được  sùng  bái  đến  như  vậy?  Một  trong
               những nguyên nhân là chỗ “ba lần đến lều tranh”. Những người đọc sách thời

               cổ  Trung  Quốc  thường  có  mâu  thuẫn  về  mặt  tâm  lý.  Một  mặt  họ  hi  vọng
               mình sẽ là tướng soái, xây dựng cơ nghiệp, chí ít cũng được một chức quan
               nào đó, hòng rạng rỡ tổ tiên. Mặt khác họ lại rất thanh cao mềm yếu, không
               muốn va chạm, không chịu được sự lạnh nhạt. Đúng vậy, “Nam nhi tính rất
               thận trọng”, nhưng lại cũng muốn có “lời mời của thiên tử”. Những thứ như
               cơ hội, chức vụ, mũ ô sa không phải tự mình đi cầu, đi xin, mà tốt nhất là do
               chủ nhân cung kính mang tới, với kiệu tám người khênh, mời bạn xuống núi.

               Gia Cát Lượng được đãi ngộ như vậy. Gia Cát Lượng được Lưu Bị “mời”
               xuống núi, mời tới ba lần, thực xứng đáng.

                  Mọi người rất hâm mộ, rất muốn hướng tới, vì vậy cần phải nói nhiều, nói
               mãi. Người đọc sách chẳng có quyền lực gì, nếu có chỉ là “quyền được nói”.
               Vậy,  còn  không  nhanh  chóng  viết  thành  văn  thành  bài?  “Ba  lần  đến  lều
               tranh”  của  La  Quán  Trung  bản  đã  ra  đời  như  vậy.  Nhưng  tiếc  là  Gia  Cát
               Lượng của La Quán Trung chắc gì đã là Gia Cát Lượng thực.

                  Sự gặp gỡ giữa vua tôi Lưu Bị và Gia Cát Lượng, là Lưu Bị “ba lần đến
               lều tranh”, hay Gia Cát Lượng “đến cửa tự tiến cử” và Lưu Bị có đi ba lần,
               gặp mặt ba lần, nói chuyện ba lần hay không, đều không quan trọng, điều
               quan trọng là họ đã nói những gì. Nếu đúng là họ đã nói chuyện nhiều lần thì
               chúng ta bây giờ không hoàn toàn và chính xác biết được họ đã nói những gì.

               Điều mà chúng ta có thể biết chỉ là những ý kiến có tính kết luận như bản
               Long Trung đối nổi tiếng. Thiên tài chính trị của Gia Cát Lượng được thể
               hiện hết sức lâm li và tường tận. Cuộc trò chuyện giữa hai người cũng đầy
               khí thế, hấp dẫn chẳng khác gì “Lưu Huyền Đức ba lần đến lều tranh” của La
               Quán Trung.

                  Điều đó có ý nghĩa hơn nữa, là từ năm Kiến An thứ V (năm 200) tức là
   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177