Page 175 - Phẩm Tam Quốc
P. 175

phải làm gì” mà là đến nay Lưu Bị vẫn chưa “định được kế sách”. Thế là Gia

               Cát Lượng phân tích tình thế với Lưu Bị. Là tình thế gì?”. Là từ Đổng Trác
               tới nay, hào kiệt nổi dậy khắp nơi, những người có địa bàn xuyên châu xuyên
               quận không kể xiết. Ý tứ câu nói thực quá rõ ràng, tức là, “Hán thất khuynh
               đảo, gian thần đòi mạng, chúa thượng mê muội” không phải vấn đề lớn nhất
               hiện nay, mà hiện nay mọi người đang giành nhau địa bàn. Đại Hán chúng ta
               đang tiến vào thời đại đua tranh giành giật, chiếm cứ địa bàn, kể gì đến sống
               chết của hoàng đế. Lúc này mà nói tới “không đội trời chung với Hán tặc là

               phí lời, chẳng có ý nghĩa gì”, trước mắt phải giành lấy một mảnh căn cứ cho
               riêng mình. Địa bàn là cái cần thiết. Bất kể là bạn muốn hay không “khôi
               phục Hán thất” nhưng nếu không có căn cứ thì đấy chỉ là lời nói suông!

                  Vậy một người tay trắng, chẳng có gì như Lưu Bị, cũng có thể có được địa
               bàn sao? Có thể, Gia Cát Lượng nói: “về danh tiếng và số người Tào Tháo
               đều kém Viên Thiệu, nhưng Tháo có thể thắng Thiệu, yếu thắng mạnh, không
               chỉ có thiên thời mà còn có mưu người nữa”. Điều này cũng rất rõ ràng, tức là
               mạnh thắng yếu; có, không, luôn được chuyển hóa. Kẻ mạnh có thể thành
               yếu, kẻ yếu có thể biến thành mạnh. Năm đó Tào Tháo so với Viên Thiệu
               khác nào tướng quân lúc này sánh với Tào Tháo, được coi là “danh tiếng và

               số người đều kém”. Thế mà Tháo có thể thắng Thiệu, vậy, vì sao tướng quân
               lại không thể thắng Tào Tháo? Mấu chốt thứ nhất là phải nắm lấy thời cơ
               (thiên thời), hai là giỏi đường quy hoạch (mưu người)!

                  Gia Cát Lượng bắt đầu tìm mưu vạch kế giúp Lưu Bị. Tào Tháo “Quân có
               trăm vạn, ép thiên tử để lệnh chư hầu”, chúng ta không thể đánh vào điểm đó
               (không thể tranh hơn ở điểm này). Tôn Quyền “có cả Giang Đông đã ba đời,
               đất hiểm dân theo, biết dùng hiền tài”, không thể lấy được, chỉ có thể liên kết
               (có thể giúp nhau, không thể diệt) Chỉ có Kinh châu và Ích châu là có thể ra
               tay. Kinh châu bao gồm Nam Dương, Nam quận, Giang Hạ, Linh Lăng, Quế

               Dương, Trường Sa, Vũ Lăng (Chương Lăng bị phế không tính). Kinh châu,
               phía bắc là Hán Thủy, Miện Thủy (bắc có Hán, Miện), phía nam là Quảng
               Đông Quảng Tây (ra tận Nam Hải), phía đông liền với Giang Tô Triết Giang
               (Đông liền Ngô Cối), phía tây thông đến Trùng Khánh, Tứ Xuyên (tây thông
               Ba Thục), đúng là “đất dụng võ”. Nếu lấy được một nơi như vậy thì cả ván cờ
               sẽ linh hoạt hẳn lên. Vậy có thể lấy được không? Có thể. Bởi vì “chủ nhân

               của nó không thể giữ nổi”. Đúng là trời đã ban cho tướng quân đó (đó là trời
               ban  cho  tướng  quân),  nhưng  phái  xem  xem  tướng  quân  có  cần  không  đã
               (tướng quân có muốn lấy không).
   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180