Page 178 - Phẩm Tam Quốc
P. 178

thể để Lưu Bị mưu sát Lưu Biểu. Tức là Lưu Bị chỉ có thể lấy cho khéo,

               không thể cưỡng đoạt. Gia Cát Lượng muốn Lưu Bị nhân có lửa mà cướp, mà
               lửa đó cũng không phải do mình tạo nên. Ở Long Trung Gia Cát Lượng đã
               nói rất rõ điều này: “Là nước có thể dụng võ mà chủ không giữ được, chính
               là trời ban cho tướng quân, tướng quân có ý chăng?”. Nói như vậy là rõ ràng:
               Tôi không muốn ngài đi cướp địa bàn của người khác, bởi vì người đó không
               giữ nổi, trời xanh mới ban cho ngài, thì ngài đừng chối phắt, chỉ cốt là ngài
               cần hay không cần. Nhưng nơi này cũng không phải chúng ta muốn có là

               được, phải chờ tới lúc “chủ nó không giữ nổi”, phải đưa đến cửa cho chúng
               ta. Vậy người ta không đưa tới cửa thì sao? Gia Cát Lượng không nói, có thể
               cứ phải chờ. Và cứ thế này thì người ta phải lo đến chết mất? Ngay cả La
               Quán Trung cũng đã nghĩ tới điểm này. Vì vậy mới để Tư Mã Huy nói với
               Lưu Bị, tôi đã xem mệnh, lời hát trong dân gian cũng đã ám chỉ, chẳng bao
               lâu nữa Lưu Biểu sẽ ra đi, thiên mệnh đều rơi vào người tướng quân.

                  Đương nhiên đó là lời ma lời quỷ, nhưng việc Lưu Biểu mất Kinh châu là
               thật. Gia Cát Lượng đã nhìn ra điểm này, những người khác cũng đã thấy. Sự
               thực thì ngay từ năm Kiến An thứ V (năm 200), tức là bảy năm trước lúc Lưu
               Bị và Gia Cát Lượng gặp nhau, đã có người lập quy hoạch chiến lược tương

               tự cho Tôn Quyền và quan điểm giông hệt như Long Trung đối của Gia Cát
               Lượng. Vậy người đó là ai?

                  Là Lỗ Túc.
                  Nói đến Lỗ Túc, chúng ta đều chịu ảnh hưởng của Tam quốc diễn nghĩa,
               luôn có cảm giác Lỗ Túc là người trung hậu thực thà gần như vô dụng, thực
               ra không phải thế. Trong lịch sử, Lỗ Túc là người hào sảng hiệp nghĩa, được

               mọi người quý mến. Chú dẫn Ngô thư của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí.
               Lỗ Túc truyện nói, “Lỗ Túc có thể mạo khôi vĩ, không hào nhoáng, có nhiều
               kế lạ”, truyện còn kể Lỗ Túc “hay làm từ thiện”. Gia cảnh thì giàu có sung
               túc, nên Lỗ Túc không nhân việc nước để thu vén (không lo việc nhà), lại
               thường “phát tán tài sản”, tiếp tế người nghèo, trợ giúp anh hùng. Lúc Chu
               Du là huyện trưởng Cư Sào (nay là huyện Sào, An Huy) từng mượn quân

               lương ở chỗ Lỗ Túc. Trong nhà Lỗ Túc có hai vựa thóc lớn, mỗi vựa đựng
               chừng  ba  ngàn  thạch,  Lỗ  Túc  chỉ  vào  một  vựa  để  tặng  Chu  Du.  Đây  là
               chuyện Tặng cả vựa thóc nổi tiếng. Từ đó Chu Du và Lỗ Túc trở thành bè
               bạn. Với đề nghị và tiến cử của Chu Du, Lỗ Túc đến với Tôn Quyền, cùng
               với Trương Chiêu và Chu Du, Lỗ Túc được tín nhiệm nhất, và trên thực tế Lỗ
               Túc còn có tác dụng hơn cả Trương Chiêu.
   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183