Page 179 - Phẩm Tam Quốc
P. 179

Lỗ Túc cũng là người có đầu óc chính trị. Sau khi Lỗ Túc chạy đến với

               Tôn Quyền, Tôn Quyền đã tiếp kiến ngay và hai người đã có buổi vừa uống
               rượu vừa mật đàm (ngồi cùng giường uống rượu). Buổi mật đàm đó được gọi
               là Lỗ Túc bản hoặc Long Trung đối Đông Ngô bản. Lúc đó Tôn Quyền đã
               hỏi, nay “Hán thất nghiêng đổ, bốn phương nổi dậy , Tôn mỗ đã kế thừa cơ
               nghiệp  của  cha  anh,  nhưng  cũng  muốn  dựng  nên  bá  nghiệp  như  Tề  Hoàn
               công, Tấn Văn công (muốn lập nên công trạng như Hoàn Văn) Tiên sinh đã
               coi trọng Tôn mỗ, không biết có biện pháp gì, Tôn mỗ xin được chỉ giáo

               (quân đã trọng muốn được chỉ bảo).
                  Cũng giống như câu hỏi của Lưu Bị vậy, nhưng Lỗ Túc đã giội một gáo
               nước lạnh ngay tại trận. Nói, chỉ sợ tướng quân không được như Tề Hoàn

               công và Tấn Văn công. Nhớ năm đó, Cao Hoàng đế (Lưu Bang) cũng muốn
               tôn phụng Nghĩa đế để thành bá nghiệp, nhưng không xong, bởi có Hạng Võ
               cản đường. Tào Tháo ngày nay chính là Hạng Võ năm nào. Tào Tháo còn thì
               tướng quân sao có thể trở thành Tề Hoàn, Tấn Văn?

                  Nhưng  như  vậy  không  có  nghĩa  là  không  thể  làm  được  việc  gì?  Không
               thành được Tề Hoàn và Tấn Văn thì làm gì? Thì làm hoàng đế! Tiếp đó Lỗ
               Túc nói thêm hai câu rất quan trọng: “Hán thất không thể phục hưng, Tào
               Tháo không thể loại bỏ”. Hán vương triều không còn hy vọng gì. Còn Tào
               Tháo, cũng không thể loại bỏ một sớm một chiều. Vì vậy kế của tướng quân

               là “Giang Đông thành chân vạc, nhìn thiên hạ tan vỡ”. Thiên hạ có tan vỡ
               không? Có. Vì “miền bắc sinh lắm chuyện, lắm chuyện tất tan vỡ”. Chờ khi
               miền bắc sinh chuyện, chúng ta sẽ hướng về hướng tây, diệt Hoàng Tổ, đánh
               Lưu  Biểu,  chiếm  trọn  lưu  vực  Trường  Giang  (nhân  nhiều  chuyện  mà  trừ
               Hoàng Tổ, tiến đánh Lưu Biểu, chiếm trọn lưu vực Trường Giang). Tới đó
               tướng quân có thể “xưng đế, lấy thiên hạ”. Giống như cơ nghiệp Cao hoàng
               đế!

                  Đương nhiên, đây là cảnh tượng hùng vĩ. Nhưng vào năm Kiến An thứ V
               (năm 200), với Lỗ Túc chỉ có thể nói như vậy; với Tôn Quyền cũng chỉ có thể
               nghe như vậy, lúc đó Tôn Quyền mới mười tám tuổi, vẫn là vị thành niên vì

               theo quy chế, con trai hai mươi tuổi mới làm lễ đội mũ. Tôn Quyền ngồi chưa
               yên chỗ vì mới lên thay người anh là Tôn Sách. (Tam quốc chí. Ngô chủ
               truyện) nói, “nơi thâm hiểm chưa theo hết, anh hào thiên hạ còn ở châu, quận,
               nhân sĩ tân khách đến nhờ còn lo nghĩ về sự an nguy, quân thần chưa được
               bền chặt”. Hai người anh họ của Tôn Quyền còn giở trò ở bên dưới. Tôn Phụ
               câu kết ngầm với Tào Tháo, Tôn Hạo lập mưu đoạt quyền, với nội bộ suýt
   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183   184