Page 184 - Phẩm Tam Quốc
P. 184

Nhưng mãi tới trận chiến đánh Đổng Trác, người thiên hạ mới nhìn nhận

               Tôn Kiên. Như phần trước đã nói, bấy giờ nghĩa quân Quan Đông đã thành
               lập liên minh do Viên Thiệu cầm đầu, nhưng liên quân “suốt ngày chỉ rượu
               chè, bài bạc, không có chí tiến thủ”, chỉ có hai người biết lo cho dân cho
               nước,  ra  quân  chiến  đấu  là  Phấn  Vũ  tướng  quân  Tào  Tháo  và  Thái  thú
               Trường Sa Tôn Kiên. Tào Tháo đã bị Đổng Trác đánh bại. Riêng Tôn Kiên
               thì uy phong lẫm liệt, đấu trí cao vợi. Ai dám ngăn Tôn Kiên, ai làm vướng
               chân Tôn Kiên người đó sẽ bị diệt. Ở Kinh châu Tôn Kiên đã giết Vương

               Duệ Thứ sử Kinh châu với tội danh “không biết gì” (nói năng khinh xuất với
               Tôn Kiên); ở Nam Dương Tôn Kiên giết Trương Tư Thái thú Nam Dương
               với tội danh “không làm gì” (không nghiêm trị quân, vật tư không đủ, nghĩa
               quân trễ nãi, quân giặc tới đánh). Thế là “cả quận chân động, đánh đâu thắng
               đó”, quân lính Tôn Kiên ca vang trên đường, đột tiến mạnh mẽ, cuối cùng đại
               phá quân Trác ở vùng Lỗ Dương (nay là huyện Lỗ Sơn, Hà Nam), giết Đô

               đốc Hoa Hùng của Đổng Trác (không phải Quan Vũ giết).
                  Lúc này đã nảy sinh ra hai khúc mắc nhỏ. Một là Viên Thuật nghe lời gièm
               không chuyển lương cho Tôn Kiên. Ngay đêm đó Tôn Kiên đã vượt hàng
               trăm dặm đường đến gặp Viên Thuật. Tôn Kiên nói, Tôn Kiên tôi đời trước

               không có oán, đòi sau không có thù với Đổng Trác, sở dĩ tôi ra sức đánh
               Đổng Trác là trước muôn giết giặc cho đất nước, sau để báo thù cho tướng
               quân (Đổng Trác đã giết hại cả nhà Viên Thuật), vậy vì sao tướng quân còn
               nghi kỵ Tôn Kiên này? Viên Thuật cảm thấy ngượng ngùng và cho điều quân
               lương ngay. Thứ hai, Đổng Trác thấy Tôn Kiên kiêu dũng đã cho người đến

               cầu hòa và hứa thân. Tôn Kiên nói, Đổng Trác tội ác tầy đình, có chết cũng
               chưa hết tội. Nếu Tôn mỗ này không diệt được ba họ hắn, không treo được
               đầu hắn, làm răn cho thiên hạ, e khi chết sẽ không nhắm được mắt, nói chi tới
               chuyện hòa thân! Tôn Kiên liền khua chiêng gõ trống, tiến thẳng đến hang
               núi cách Lạc Dương chừng mười chín dặm, Đổng Trác sợ quá, liền ép hoàng
               đế cùng trăm quan, dân chúng trăm họ, vòng đường Lạc Dương chạy thẳng
               về Tây An. Dã sử còn ghi, sau khi vào Lạc Dương, Tôn Kiên tìm thấy miếng
               ngọc tỉ truyền quốc từ thời Hán ở trong cung. Về sau miếng ngọc tỉ đó bị

               Viên Thuật cướp mất, trở thành một chứng cứ để sau này Viên Thuật xưng
               đế. Tôn Kiên không hổ là “anh hùng thời loạn” lúc đó.

                  Tiếc thay anh hùng cũng có bệnh của anh hùng, bệnh kiêu ngạo. Vì khinh
               địch, nên trong trận chiến với Hoàng Tổ, Tôn Kiên đơn phương độc mã rơi
               vào hiểm trận và bị giết lúc mới ba mươi bảy tuổi. Kế thừa cơ nghiệp là Tôn
               Sách – con cả của Tôn Kiên, lúc mười tám tuổi.
   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189