Page 189 - Phẩm Tam Quốc
P. 189

Đại. Tôn Sách lên lầu nhìn, người đông nghìn nghịt (Trong lầu chật người),

               Tôn Sách lại càng hận (Đại được lòng quần chúng), cho giết luôn Cao Đại.
               Ngoài ra, Tôn Sách giết Vu Cát, cũng chỉ vì người theo Vu Cát rất đông,
               khiến chủ tướng “không giữ đúng lễ quần thần”, làm tổn hại đến lòng tự tôn
               của mình. Vì vậy, chúng ta rất mừng khi Tôn Sách không thể “Ép thiên tử để
               lệnh chư hầu”, còn nếu được thì e Tôn Sách giết người còn hơn cả Tào Tháo.

                  Sự thực thì, hai nhược điểm chí mạng của Tôn Sách là thích giết người và
               sĩ diện, Tôn Sách sẽ chết vì hai nhược điểm đó. Tam quốc chí. Tôn Sách
               truyện ghi rõ “Khách của cố Ngô quận Thái thú Hứa Cống đã giết Tôn Sách”
               còn Giang Biểu truyện và Ngô lịch nói có phần kịch tính hơn. Phần trước đã
               nói, bấy giờ Ngô quận Thái thú Hứa Cống dâng thư lên triều đình, “Tôn Sách

               kiêu  hùng,  giống  như  Hạng  Tịch”,  nhưng  sau  đó  Hứa  Công  có  kiến  nghị:
               Triều đình nên triệu Tôn Sách về kinh quản lý chặt chẽ. Không để Tôn Sách
               làm loạn ở bên ngoài. Sau khi đọc biểu văn đó, Tôn Sách liền sai giết Hứa
               Cống. Người hầu cùng môn khách của Hứa Cống đã giết Tôn Sách để trả thù.
               Thích khách làm thương tổn đến phần mặt của Tôn Sách, hoàn toàn có thể
               chữa khỏi (thầy thuốc nói có thể chữa được), nhưng phải tĩnh dưỡng đủ một
               trăm ngày (phải giữ gìn, một trăm ngày bất động) – Nhưng Tôn Sách lại đi

               soi gương, soi xong, liền nói với người bên cạnh, mặt mũi biến dạng thế này,
               ta còn lập công dựng nghiệp được chăng (mặt thế này còn lập công dựng
               nghiệp được không)? Liền xô chiếc bàn ra và hét ầm lên, kết quả làm vết
               thương bị vỡ, máu chảy lênh láng, Tôn Sách đã tắt thở lúc hai mươi sáu tuổi.
               Đây là điển hình “chết vì sĩ diện”.

                  Như vậy, Tôn Sách vẫn là một “Tiểu Hạng Võ”, nhưng nhiều ưu điểm hơn
               Hạng Võ. Trong cuốn Nhàn thoại tam phân của ngài Trần Nhĩ Đông nói, Tôn
               Sách đối với mẹ là con có hiếu; đối với vợ là cuộc giai ngộ; đối với em là anh
               cả tốt. Nói vậy là rất đúng. Lời chú dẫn Cối Kê điển lược của Bùi Tùng Chi

               trong Tam quốc chí. Ngô phu nhân truyện nói, có một lần cũng chỉ vì sĩ diện,
               Tôn Sách định giết Ngụy Đằng, không ai có thể cứu được. Lúc đó, mẹ Tôn
               Sách đang đứng bên giếng nước, bà nói, con còn giết bừa những người góp ý
               thì mẹ sẽ nhảy xuống giếng để khỏi phải trông thấy con diệt vong. Tôn Sách
               kinh hãi, liền cho thả Ngụy Đằng. Đúng là hiếu tử. Theo chú dẫn Lưu Biểu
               truyện của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí. Chu Du truyện, Tôn Sách và

               Chu Du, người lấy Đại Kiều, người lây Tiểu Kiều, hai người đẹp ở Giang
               Đông. Khi đó Tôn Sách và Chu Du mới hai mươi bốn tuổi, đều là nhân sĩ
               thành đạt, vì vậy Tôn Sách nói với Chu Du, hai người con gái của Kiều công
               tuy là sắc nước hương trời, nhung được hai chúng ta là chồng, chắc cũng mãn
   184   185   186   187   188   189   190   191   192   193   194