Page 190 - Phẩm Tam Quốc
P. 190

nguyện. Đúng là cuộc giai ngộ. Một điểm cuối cùng nữa, lúc Tôn Kiên chết,

               Tôn Sách mười tám tuổi, Tôn Quyền mới mười một tuổi, hai người em nữa
               còn rất nhỏ – Tôn Sách nhờ bạn trông nom mẹ và các em còn nhỏ, còn mình
               thì mang theo Tôn Quyền để Quyền được rèn luyện về chính trị, quân sự,
               trước lúc lâm chung còn trao quyền lực cho Tôn Quyền, lưu lại một ít cơ
               nghiệp và rất nhiều lương thần. Đúng là người anh cả tốt. Nhưng ngài Trần
               đã nói thêm, để mẹ tóc bạc phải tiễn người con tóc xanh thì chưa thể nói là
               người con tốt. Vị Tôn soái ca đoản mệnh này e chỉ có thể là người anh cả tốt.

                  Lời Trần tiên sinh là vô cùng tế nhị, nhưng tôi nghĩ vẫn nên bổ sung một
               điểm: Tôn Sách còn có thể coi là lãnh tụ tốt đối với tập đoàn Giang Đông.
               Cũng có hai lí do: Thứ nhất, Tôn Sách đã có cơ sở vững chắc; thứ hai, Tôn

               Sách đã tìm được người thay thế xứng đáng. Chúng ta đều biết, Tôn Kiên
               nam chinh bắc chiến chủ yếu là để gây uy thế, Tôn Sách nam chinh bắc chiến
               chủ yếu để gây dựng địa bàn. Tôn Sách đã bình định xong sáu quận ở Giang
               Đông, vì vậy Trần Thọ nói, “Giang Đông là cơ đồ của Tôn Sách”. Có thể nói,
               Tôn Sách cầm quân lúc mười tám tuổi, hai sáu tuổi thì qua đời, vẻn vẹn trong
               bảy tám năm ngắn ngủi đã làm được việc mà người khác phải lâu dài, thậm
               chí là cả đời mới làm xong, thực là hiếm thấy! Đương nhiên, Tôn Sách không

               dễ dàng gì trao cho người khác cơ nghiệp đấy. Lời chú dẫn Điển lược của Bùi
               Tùng  Chi  trong  Tam  quốc  chí.  Tôn  Dực  truyện  nói,  lúc  đó  Trương  Chiêu
               cùng nhiều người khác vẫn tưởng Tôn Sách sẽ trao quyền lực cho người em
               thứ ba là Tôn Nghiễm, cũng tức là Tôn Dực, vì Tôn Dực “kiêu dũng quyết
               liệt, tác phong như Sách”. Nhưng Tôn Sách lại chọn Tôn Quyền. Sự thực

               chứng minh, Tôn Sách đã đúng. Ba người đầu trò trong thời đại Tam Quốc.
               Tôn Quyền là người sống lâu nhất, bảy mươi mốt năm (thứ đến Tào Tháo sáu
               mươi sáu năm; thứ nữa là Lưu Bị, năm mươi tám năm); trong ba chính quyền
               thời Tam Quốc thì Tôn Ngô vẫn là dài nhất, năm mươi mốt năm (thứ đến là
               Tào Ngụy bốn mươi sáu năm; rồi mới đến Lưu Thục, bốn mươi hai năm).
               Đông Ngô là nước tương đối ổn định, điều này liên quan đến việc Tôn Sách
               chọn đúng người thay thế.

                  Vậy, vì sao Tôn Sách lại chọn Tôn Quyền?

                  Đáp án có trong lời nói cuối cùng của Tôn Sách. Tam quốc chí. Tôn Sách
               truyện nói, trước lúc lâm chung, Tôn Sách cho mời Trương Chiêu và những
               người khác đến nói với họ “Trung Quốc hỗn loạn, có dân chúng Ngô Việt, ba
               sông hiểm trờ, đủ để nhìn thành bại, mong công ủng hộ em ta!”. Sau đó thì
               gọi Tôn Quyền đến, trao mũ ấn và nói “Cử quân Giang Đông, quyết mưu
   185   186   187   188   189   190   191   192   193   194   195