Page 195 - Phẩm Tam Quốc
P. 195

sau Viên Thuật hợp tác với Tôn Kiên, Viên Thuật phái Tôn Kiên đi đánh Lưu

               Biểu, bộ tướng Hoàng Tổ của Lưu Biểu đến cứu viện, Tôn Kiên trúng tên lạc
               mà chết, từ đó thế lực của Viên Thuật hết cách đến Kinh châu. Triều đình
               nhiệm  mệnh  Lưu  Biểu  là  Trấn  nam  tướng  quân,  Kinh  châu  mục,  phong
               Thành Võ hầu, giá tiết (ý là có thượng phương bảo kiếm), Lưu Biểu đã thành
               công.

                  Cần phải nói một chút về chế độ hành chính địa phương thời Hán. Những
               năm đầu thời Tây Hán, vương triều nhà Hán thực hành “quận quốc chế”, tức
               là quận huyện và phong quốc cùng tồn tại “một triều hai chế” (một vương
               triều, hai chế độ). Sau khi Hán Cảnh đế dùng lời của Triều Thác diệt Phiên,
               đến thời Hán Vũ đế, phong quốc chỉ là hư danh, thực tế là thực hành chế độ

               quận huyện, tức là quản lý ba cấp trung ương, quận và huyện. Huyện thuộc
               quận, quận thuộc trung ương, cả nước có hơn một trăm quận, hơn một ngàn
               huyện. Quan đứng đầu một huyện gọi là huyện lệnh hoặc huyện trưởng, quan
               đứng đầu một quận gọi là quận thú, sau gọi là thái thú. Phần trước có nhắc tới
               Trường Sa Thái thú Tôn Kiên, Giang Hạ Thái thú Hoàng Tổ, họ đều là quan
               đứng đầu một quận.

                  Có điều, thái thú thời Đông Hán và thái thú thời Tây Hán có phần khác
               nhau.  Trên  thái  thú  thời  Tây  Hán  không  còn  trưởng  quan  hành  chính  địa
               phương, thời Đông Hán vẫn còn, đó là thứ sử hoặc châu mục. Việc này được

               bắt đầu từ thời Tây Hán. Năm Nguyên Phong thứ V (năm 106 trước Công
               nguyên) thời Tây Hán, Hán Vũ đế chia thiên hạ thành mười ba châu bộ, tức là
               mười hai châu và một bộ (Tư Lệ bộ), mỗi châu được phái đến một viên thứ
               sử. Trung ương phải cử một đặc phái viên (sử) đến địa phương giám sát bất
               pháp (thứ), gọi là “thứ sử”. Cấp bậc của thứ sử là sáu trăm thạch, chức trách
               là tuần tra giám sát, không có nơi làm việc cố định, không có nơi thường trú,
               không thể can dự vào công việc hành chính địa phương. Đến thời Đông Hán

               thì tình hình đã thay đổi. Thiên hạ gồm mười ba châu: Tư Lệ, Dự châu, Kí
               châu, Duyện châu, Từ châu, Thanh châu, Kinh châu, Dương châu, Ích châu,
               Lương châu, Tinh châu, U châu, Giao châu, nhưng cả mười ba châu đã biến
               thành khu vực hành chính địa phương một cấp, chế độ quản lí hai cấp quận
               quản  huyện  đã  thành  khu  vực  quản  lí  ba  cấp,  châu  quản  quận,  quận  quản
               huyện. Trưởng quan ở châu, có lúc gọi là thứ sử, có lúc gọi là châu mục, có

               lúc vừa có thứ sử vừa có châu mục. Nói một cách tương đối, thứ sử uy nhẹ,
               châu mục quyền nặng. Thời Hán Linh đế, châu mục trách nhiệm nặng nề,
               ngôi cao, quyền lớn; châu mục thời Hán Hiến đế, nhiều người là kiêu hùng
               thiên hạ, chư hầu một phương, như Kí châu mục Viên Thiệu, Duyện châu
   190   191   192   193   194   195   196   197   198   199   200