Page 196 - Phẩm Tam Quốc
P. 196

mục Tào Tháo. Lưu Biểu từ thứ sử biến thành châu mục là một thành công

               lớn!
                  Sau khi đảm nhiệm Kinh châu mục, Lưu Biểu tỏ ra phi phàm. Kiến An
               năm  đầu  (năm  196),  tức  là  năm  Tào  Tháo  nghênh  đón  thiên  tử.  Phiêu  kỵ
               tướng  quân  Trương  Tế  là  chú  của  Trương  Tú  vì  hết  lương  đã  thâm  nhập

               Tương Thành (nay là thị trấn Đăng Châu Hà Nam), quận Nam Dương Kinh
               châu, rồi trúng tên mà chết. Quan viên Kinh châu đều đến chúc mừng Lưu
               Biểu. Lưu Biểu lại nói, Trương Tế vì cùng đường mới đến Kinh châu. Chúng
               ta là những chủ nhân vô lễ, mới dẫn đến chiến tranh, nhưng đấy không phải ý
               muốn của ta, vì vậy châu mục ta xin nhận lời điếu, không nhận lời chúc (Tế
               cùng đường đến, chủ nhân vô lê, dẫn tới giao tranh, ta không muốn vậy, xin

               nhận lời điếu không nhận lời chúc). Trương Tú liền đóng quân ở Uyển Thành
               (nay thị trấn Nam Dương, Hà Nam), liên minh cùng Lưu Biểu.
                  Thái độ Lưu Biểu rất được lòng người, Tam quốc chí nói, quân lính của

               Trương Tế “luôn phục tùng”, Hậu Hán thư nói, “đã phục tùng”. Đến năm
               Kiến An thứ III (năm 198), Lưu Biểu không chỉ có đủ bảy quận Kinh châu
               (Nam Dương, Nam Quận, Giang Hạ, Linh Lăng, Quế Dương, Trường Sa, Vũ
               Lăng), mà còn mở rộng được lãnh thổ, “nam tiếp với Ngũ Lĩnh, bắc chiếm
               Hán Xuyên, đất rộng hàng ngàn dặm, quân lính hơn mười vạn”, trong nước,
               “yên bình hàng vạn dặm, lớn bé vui mừng đến theo”, nghiễm nhiên trở thành

               một vương quốc độc lập. Nhân sĩ Trung Nguyên thấy vậy, đã kéo đến Kinh
               châu lánh nạn, có hàng ngàn học sĩ đã theo về Lưu Biểu, Lưu Biểu luôn an ủi
               vỗ về, còn giúp đỡ cả vàng bạc”. Đồng thời, Lưu Biểu còn cho xây dựng cả
               trường học, hưng thịnh nho thuật, biến Kinh châu thành “Vượng đạo lạc thổ”
               trong thời loạn. Lưu Biểu đúng là một châu mục tốt.

                  Lưu Biểu bản lĩnh như vậy, sao còn gọi là “bao cỏ”? Có mấy nguyên nhân
               sau.

                  Thứ nhất, Lưu Biểu chí không lớn. Lưu Biểu chẳng hùng tài đại lược gì,
               không có gì bức bách, không có chí tiến thủ. Quách Gia từng chỉ thẳng ra
               rằng: “Biểu, chỉ ngồi trò chuyện với khách” Tam quốc chí. Quách Gia truyện,
               Tào Tháo cũng nói: “Ta đánh Lã Bố, Biểu không đến cướp; trận chiến Quan
               Độ, không cứu Viên Thuật chỉ là một tên giặc ngồi giữ thành”. Ngụy thư
               cũng đã nhìn thấu Lưu Biểu. Sự thực thì nguyện vọng của Lưu Biểu chỉ là,
               giữ lấy đất đai của mình, vợ con cùng bếp lửa. Cho nên, mặc cho ai phát sinh

               mâu thuẫn, chiến tranh với ai, Lưu Biểu luôn án binh bất động, ngồi nhìn
               thành bại với bao tâm tư “muốn giữ Giang Hán, nhìn thiên hạ biến đổi”. Lúc
   191   192   193   194   195   196   197   198   199   200   201