Page 191 - Phẩm Tam Quốc
P. 191

giữa hai trận đánh, tranh giành thiên hạ, khanh không bằng ta, dùng người

               hiền tài để họ hết lòng gìn giữ Giang Đông, ta không bằng khanh”. Như vậy
               là quá rõ ràng, Tôn Sách hiểu rất rõ, lấy giang sơn bằng vũ lực là sứ mạng
               lịch sử của mình, và về cơ bản sứ mệnh đó đã hoàn thành. Với vốn liếng
               chính trị và lực lượng quân sự của tập đoàn, “thiên hạ” của Giang Đông cứ
               tạm thời như vậy đã. Bước sau chỉ có thể là “gìn giữ Giang Đông” và “ngồi
               chờ thành bại”. Và như vậy, người thay thế mình không phải có tài về quân
               sự, mà phải có tài về chính trị, không phải anh dũng thiện chiến mà là giỏi

               mưu giữ nước. Vì vậy Tôn Sách không chọn Tôn Dực – người có tính cách
               tác phong giống với mình, mà chọn Tôn Quyền người khác với mình. Chúng
               ta đều biết, điều kiện để chọn người kế thừa trong thời đại đế chế, phải là “rất
               giống với nhà vua”. Đằng này Tôn Sách đã chọn người “không giống”, đó
               chính là chỗ hơn người của Tôn Sách. Một lần nữa lại chỉ rõ, Tôn Sách là
               người có nhãn quan và đầu óc chính trị.

                  Và như vậy, đường lối chính trị của tập đoàn Giang Đông từ nay có thay
               đổi, tức là lấy “giữ” làm điều “cơ bản của quốc sách”, lấy giữ làm tiền đề rồi
               mới  lập  mưu  tiến  lấy.  Rõ  ràng  quyết  sách  đó  là  đúng  đắn.  Trong  lúc  trận
               chiến Quan Độ còn dùng giằng, Tào Tháo, Viên Thiệu thư hùng chưa quyết,

               thì các lộ chư hầu, lòng dạ ma quái, đang nhìn chằm chằm. Kinh châu có Lưu
               Biểu, Ích châu có Lưu Chương, Hán Trung có Trương Lỗ, Quan Trung có Mã
               Đằng, đúng là Trung Nguyên hỗn loạn thiên hạ chưa định. Vào lúc này, tập
               đoàn Giang Đông với một quy mô nhất định coi mình là người đi sau, không
               thể nhất thời “tiêu hóa” được họ với chiếc “dạ dày” khổng lồ, mà chỉ có thể

               “gìn giữ Giang Đông” và “ngồi nhìn thành bại”, trước hết phải củng cố thành
               quả, và chờ thời cơ, tìm phương hướng tiến tới.
                  Có điều, giữ cũng có nhiều cách giữ. Ôm tàn khuyết mà giữ là một loại, lấy
               đánh mà giữ cũng là một loại. Thực tế, trong thời Tôn Quyền, nội bộ tập đoàn

               Giang Đông luôn tồn tại hai loại ý kiến khác nhau, đại biểu cho hai đường lối
               khác nhau. Phái thứ nhất mà Trương Chiêu là đại diện, chủ trương bảo thủ,
               được gọi là “phái bồ câu”. Phái thứ hai, đại diện là Chu Du, chủ trương tiến
               công, được gọi là “phái chim ưng”. Tôn Quyền giữ thăng bằng giữa hai phái,
               nhưng xương cốt là ở “phái chim ưng”. Vì vậy, lúc Cam Ninh nêu ý kiến
               đánh Hoàng Tổ, Tôn Quyền tỏ thái độ ngay. Tôn Quyền nâng chén rượu nói,

               việc này chẳng khác gì chén rượu đây, nên phó thác cho khanh!
                  Sự thực, anh em Tôn thị luôn tấn công Hoàng Tổ. Tôn Sách, Tôn Quyền
               từng ra quân vào các năm Kiến An thứ V (Công nguyên năm 200) và Kiến
   186   187   188   189   190   191   192   193   194   195   196