Page 193 - Phẩm Tam Quốc
P. 193
§19. MẢNH ĐẤT PHẢI LẤY
Trong quy hoạch chiến lược mà Quách Gia, Lỗ Túc và Gia Cát Lượng đề
xuất với chủ của mình thì Kinh châu luôn là mảnh đất phải lấy; Gia Cát
Lượng và Cam Ninh luôn đoán rằng Lưu Biểu sẽ không giữ được Kinh châu.
Sự thực việc giành giật Kinh châu đã làm thay đổi trạng thái của Trung Quốc
thời đó, kết quả việc giành giật là tiền đề để Tam Quốc chia ba. Kinh châu,
cuối cùng là mảnh đất như thế nào; châu mục Kinh châu Lưu Biểu là người
như thế nào?
Ở mấy tập trước chúng ta đã nói, bất kể là Gia Cát Lượng hay Quách Gia,
Lỗ Túc, mỗi khi đưa ra quy hoạch cho chủ của mình thì đều coi Kinh châu là
mảnh đất phải giành lấy. Hơn nữa, Gia Cát Lượng và Cam Ninh còn đoán
rằng Lưu Biểu sẽ không giữ được Kinh châu. Lỗ Túc tuy chưa nói ra nhưng
gần như cũng có ý đó. Vậy ở đây có chuyện gì, vì sao Lưu Biểu lại không giữ
được Kinh châu?
Bây giờ chúng ta sẽ nói về Lưu Biểu.
Nếu nói Tào Tháo là “gian hùng đáng yêu” thì ấn tượng Lưu Biểu để lại
cho mọi người là “bao cỏ xinh xắn”. Lưu Biểu tự Cảnh Thăng, cũng như Lưu
Bị là “dòng dõi nhà Hán”, là danh sĩ đương thời. Hậu Hán thư nói, Lưu Biểu
là cháu chắt của Lỗ Cung vương, “thân cao hơn tám thước, tư mạo khôi vĩ”
cùng mấy người như Trương Kiện được gọi là “bát cố” (tám người với đức
hạnh của mình hướng dẫn người khác). Tam quốc chí nói Lưu Biểu “từ nhỏ
đã nổi tiếng, gọi là bát tuấn, cao hơn tám thước, tư mạo khôi vĩ”. Xem ra có
phần đúng, Lưu Biểu là “dòng dõi nhà Hán”, không như “thân phận hoàng
tộc” của Lưu Bị, còn có điều mơ hồ. Lưu Biểu là danh sĩ, cũng đúng, còn
được ghi tên lên bảng. Lưu Biểu còn là một soái ca, Lưu Biểu cao hơn Gia
Cát Lượng một chút trông lại đẹp đẽ. Ngoài ra danh tiếng của Lưu Biểu cũng
tốt, là “một trong đảng cố” (nhân sĩ chính phái bị hại) vào năm cuối thời
Đông Hán, từng bị tập đoàn hoạn quan truy xét, vì trốn nhanh nên mới thoát
nạn (chiếu thư vây bắt người trong đảng, Biểu chạy nhanh mới thoát). Đó là
vốn liếng để Biểu hoàn thành sự nghiệp.
Lưu Biểu cũng có bản lĩnh. Tam quốc chí và Hậu Hán thư đều có ghi chép
và miêu tả về điểm này. Theo hai cuốn trên (phần dưới nếu không có chú
thích thì đều được lấy ở hai cuốn trên), vào năm Sơ Bình đầu tiên (năm 190)
thời Hán Hiến đế, lúc cha của Tôn Quyền là Thái thú Trường Sa Tôn Kiên
giết chết Thứ sử Kinh châu là Vương Duệ, triều đình đã phải cử Lưu Biểu