Page 185 - Phẩm Tam Quốc
P. 185

Tôn Sách tự Bá Phù, anh vũ giống cha, là một mẫu nhân tài, rõ ràng là anh

               hùng nhỏ tuổi, ở đó người ta gọi Tôn Sách là “Tôn soái ca” (hô là Tôn lang).
               Lúc thái thú Ngô quận là Hứa Công dâng thư lên triều đình, nói Tôn Sách rất
               giống với Tây Sở bá vương Hạng Võ năm nào (Tôn Sách kiêu hùng rất giống
               với  Hạng  Tịch,  nên  người  người  mới  gọi  là  “tiểu  bá  vương”,  có  nghĩa  là
               “Tiểu Hạng Võ”.

                  Tôi thấy Tôn Sách còn đáng yêu hơn cả Hạng Võ. Tam quốc chí. Tôn Sách
               truyện nói, Tôn Sách dáng người đẹp và cũng thích đẹp (tư thế nhan sắc đều
               đẹp), thích pha trò (nói chuyện vui), tính cách phóng khoáng (tính khoáng
               đạt), nghe lọt tai những ý kiến khác nhau (chịu nghe), còn “giỏi dùng người”,
               vì vậy “ai ai cũng hết lòng, Vui vẻ cho đến chết”. Đó là những ưu điểm mà

               Hạng Võ không có. Chúng ta đều biết Hạng Võ không biết dùng người. Lúc
               tổng kết những nguyên nhân khiến mình thành công, Lưu Bang có một câu:
               “Hạng Võ có Phạm Tăng mà không biết dùng, lại để ta tóm được”. Bên phía
               Tôn Sách thì nhân tài đông đúc. Trình Phổ, Hoàng Cái là lão thần của Tôn
               Kiên, còn Chu Du, Trương Chiêu là đội ngũ của Tôn Sách. Trương Chiêu tự
               Tử Bố người Bành Thành (nay là thị trấn Từ Châu, Giang Tô). Trương Chiêu
               thông  minh  ham  học  lầu  thông  kinh  sử,  chữ  viết  rất  đẹp.  Tam  quốc  chí.

               Trương Chiêu truyện nói, buổi đầu lập nghiệp, Tôn Sách để Trương Chiêu là
               Trưởng  sử  (bí  thư  trưởng),  Phủ  quân  trung  lang  tướng  (là  tướng  quân  hai
               ngàn thạch). Mọi việc về quân sự đều do Chiêu xử lý. Trương Chiêu từng
               trông coi mọi việc, tiếng tăm tương đối lớn, vì vậy sĩ đại phu phương bắc,
               luôn có thư quy công lao cho Trương Chiêu. Trương Chiêu thấy không yên,

               nhưng không biết phải làm thế nào. Báo với Tôn Sách thì khác gì là khoe
               khoang; yên lặng, lại sợ bị nghi là ăn ở hai lòng. Sau khi biết được việc này
               Tôn Sách lấy làm mừng. Tôn Sách liền kể một câu chuyện, chuyện rằng năm
               đó Tề Hoàn công coi Quản Trọng như cha vậy, xưng là “trọng phụ” (tức thúc
               phụ), mọi việc đại sự quốc gia đều giao cho Quản Trọng. Thuộc hạ có việc gì
               hỏi, Hoàn công đều bảo đi báo với Trọng phụ. Nếu hỏi tiếp lại nói đi báo với
               Trọng  phụ.  Bên  cạnh  có  người  nói,  một  báo  với  Trọng  phụ,  hai,  báo  với
               Trọng phụ, làm vua cũng dễ dàng vậy sao! Hoàn công nói, làm vua có lúc

               mệt mỏi, có lúc nhàn nhã. Mệt mỏi lúc cầu hiền, nhàn nhã lúc có người. Lúc
               chưa có Trọng phụ, ta rất khó khăn; lúc có Trọng phụ thì làm vua rất dễ. Vì
               vậy, Tôn Sách mới cười, nói, chính vì Hoàn công “một là Trọng phụ, hai
               cũng là Trọng phụ”, nên mới thành bá nghiệp. Lúc này, Tử Bố chính là đại
               hiền trị lý đất nước! Ta dùng Tử Bố, lẽ nào đây chẳng phải là công lao và

               danh tiếng của ta.
   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190