Page 272 - Phẩm Tam Quốc
P. 272

“xã tắc”, tức là xã đàn và tắc đàn. Tông miếu là nơi cúng tế liệt tổ liệt tông.

               Nguyên thủ đất nước Trung Quốc xưa (thiên tử hoặc chư hầu, hoàng đế hoặc
               quốc  quân)  đều  là  thế  tập.  Xây  dựng  tông  miếu  là  để  biểu  thị  nguồn  gốc
               thống trị của công tộc, vương tộc hoặc hoàng tộc nào đó và mong muốn được
               kéo dài mãi mãi.

                  Tông miếu và xã tắc được xây dựng hai bên phía trước cung điện. Bên trái
               là tông miếu, bên phải là xã tắc “trái tổ phải xã”. Ở Trung Quốc xưa, nguyên
               thủ một đất nước độc lập có chủ quyền mới được đãi ngộ như vậy. Đồng thời
               những cái đó còn tượng trưng cho chủ quyền độc lập một đất nước. Vì vậy
               trong những cuộc chiến tranh thôn tính nước khác ở thời cổ Trung Quốc, một
               khi đã tiêu diệt được nước đó, sau khi chiếm được kinh đô, nhất định phải

               hủy  diệt  tông  miếu  và  xã  tắc,  gọi  là  “hủy  miếu  diệt  quốc”.  Ngược  lại  khi
               thành lập một nhà nước mới thì nhất định phải xây dựng tông miếu, xã tắc
               luôn,  gọi  là  “xây  miếu  dựng  quốc”.  Thời  đầu  nhà  Tây  Hán,  các  chư  hầu
               vương mới được làm như vậy, hầu không được làm. Tức là, phong hầu là ban
               tước,  phong  công  là  dựng  nước.  Tào  Tháo  được  phong  hầu  là  ban  tước,
               phong công là dựng nước. Tào Tháo được phong Ngụy công, văn bản quy
               định “theo chế độ của chư hầu vương thời đầu Hán”, tức là Tào Tháo được

               quyền xây dựng một công quốc tại Ngụy quận.
                  Đây là sự kiện kinh thiên động địa, tốn nhiều công sức chuẩn bị, không

               phải lúc nào cũng thuận lợi. Theo Tam quốc chí – Đổng Chiêu truyện, chính
               Đổng Chiêu đã nêu việc này ra. Về con người Đổng Chiêu, chúng ta đã nói ở
               tập Mưu sâu kế xa. Sự nghiệp của Đổng Chiêu chưa thể hiện là nhiều, nhưng
               con người này thường xuất hiện vào lúc then chốt. Kiến An năm đầu, Tào
               Tháo đến Lạc Dương yết kiến hoàng đế rồi rước thiên tử về Hứa huyện, biến
               nơi  đây  thành  kinh  đô  thứ  hai  của  vương  triều  Đại  Hán.  Đổng  Chiêu  góp
               nhiều công sức. Lần này Tháo được sách phong Ngụy công, về sau tấn tước

               Ngụy vương, cũng nhờ Đổng Chiêu đã đề xướng (là Chiêu nêu ra).
                  Lời  kiến  nghị  trên  là  ý  nghĩ  của  Đổng  Chiêu  hay  do  Tào  Tháo  gợi  ý?
               Không rõ và cũng không quan trọng. Vả việc này cũng không cần phải sáng

               tạo nhiều, chỉ cần mô phỏng theo “giống chuyện của ai đó” là xong. Vì vậy
               theo tôi, có thể Đổng Chiêu đã hiểu thấu tâm can của họ Tào, mới làm vậy để
               lấy lòng. Thực tế thì từ lâu có thể Tào Tháo đã nghĩ tới việc này. Trước đó,
               Tào Tháo đã chuẩn bị ba việc: 1- Mở rộng đất đai. Kiến An năm thứ XVII
               (Công nguyên năm 212), Tào Tháo có được sự đãi ngộ “Triều kiến không
               phải xưng tên, vào chầu không phải bước rảo, được đeo kiếm lên điện, như
   267   268   269   270   271   272   273   274   275   276   277